Tần Bắc Yên nói xong liền không nhịn được liền lên tiếng đuổi người. 
“Tốt nhất cậu nên về đi, nửa đêm rồi còn muốn quấy rầy tôi sao?” 
Cái tên này nửa đêm còn làm phiền anh ta, xảy ra chuyện như vậy mà vẫn còn ngồi ở đây sao? Còn uống rượu của người ta. Nhà không có rượu à chạy đến đây hỏi anh ta mấy câu gì đâu, muốn ly hôn bị cô nghe thấy còn không lo chạy về nhà. 
Bạc Trạch Lăng nốc hết nửa chai rượu vang mới ném cho anh ta cặp mắt sắc bén, hắn đứng dậy đút hai tay vào túi quần đi đến ngang Tần Bắc Yên thì liền lên tiếng giọng điệu đầy sự mỉa mai “Chỉ cần Thẩm Dược là còn là vợ tôi thì ngoài kia có bao nhiêu người thích cô ấy cũng vô nghĩa.” 
Tần Bắc Yên nghe xong chỉ cười nhạt rồi thôi. 
Lúc hắn trở về đến nhà đã hơn 4 giờ sáng rồi, ánh đèn bên trong biệt thự vẫn le lói chỉ có phòng bếp là sáng đèn. 
Bước chân của Bạc Trạch Lăng trong vô thức đi về phía phòng bếp sáng trưng, đôi mắt nhíu lại để nhìn rõ hơn người đang đứng ở đó loay hoay nấu gì đó, càng nhìn càng cảm thấy tò mò. 
Không nhịn được liền đi đến gần hơn. 
Thẩm Dược trong bếp vừa nấu xong cháo yến mạch, cô vừa cẩn thận đậy nắp nồi cháo đợi người giúp việc đến có thể mang ra cho Bạc Trạch Lăng ăn bữa sáng. Đèn phòng anh không bật có lẽ vẫn còn ngủ như vậy cô sẽ không cần chạm mặt anh. 
Vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi/3742139/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.