Về đến biệt thự cô cũng không nói với hắn thêm bất kì lời nào, cô cứ thế bỏ vào trong trước nhưng vừa vào đến phòng khách đã bị hắn kéo lại.
Hắn nhìn cô tay nắm chặt cổ tay cô không buông giọng điệu không nóng không lạnh nói “Có thể nói chuyện tại sao không nói cho tôi biết?”
Trong đầu hắn đặt ra rất nhiều câu hỏi, hắn cần giải đáp mà người giải đáp toàn bộ thắc mắc này chỉ có thể là cô.
Thẩm Dược rút tay khỏi tay hắn cẩn thận nói “Làm gì?”
“Để một lần nữa anh khiến tôi tổn thương thanh quản? Hay anh muốn nghe tôi phải khóc lóc cầu xin anh buông tha cho tôi.”
Hắn thoáng chút bất ngờ với thái độ này của cô, thậm chí hắn còn cảm thấy thái độ này so với khi nãy ở nhà chính không hề khác nhau, chỉ là cô dùng nó để đối diện với hắn mà không phải Bạc Dương Tự.
“Vậy vừa rồi tại sao lại nói dối để giúp tôi.”
“Thẩm Dược rốt cuộc cô muốn gì, nếu cô không thích tôi thì vừa rồi cô chỉ cần cô làm chứng cho lời nói của Dương Tự thì chúng ta đã có thể ly hôn rồi.”
Vẻ mặt của Bạc Trạch Lăng trở nên khó coi, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào mắt cô không chút né tránh, từng chút từng chút như muốn dò xét ý đồ của cô.
Sự thờ ơ của cô khiến hắn càng thêm khó chịu, cô chỉ đơn giản nhìn hắn nở nụ cười nhạt. Lời hắn nói chẳng khác nào đang bảo cô làm ơn mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi/3742138/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.