Bạc Trạch Lăng buông tay ra khỏi cằm cô liền ngã nhào xuống sàn nhà, cô hít lấy hít để không khí để thở, cằm cô trở nên đau buốt khó chịu, cô cắn chặt môi cho đến khi tiếng bước chân của hắn không còn nữa thì mới chống tay đứng lên.
Tiếng đồng hồ tích tắc trôi qua thời gian từng giây từng phút vẫn cứ thế mà trôi qua, chưa từng vì ai mà dừng lại, thời gian chính là vũ khí đáng sợ nhất, nếu đúng thời điểm thì tốt, nếu muộn màng thì chính là hối tiếc.
Nó vẫn hoạt động theo quy luật vốn có, chúng ta cũng phải sống một cuộc sống được ông trời sắp đặt sẵn, nó có thể khiến con người thay đổi suy nghĩ và tính cách nhưng nó chẳng thể thay đổi quá khứ đã diễn ra.
Thẩm Dược quay về phòng mình, cô ngồi bệch xuống tựa lưng vào giường ngủ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là thông báo tin nhắn, cô vươn tay mở lên xem thì thấy một loạt tin nhắn của Tần Du nhìn lại ngày được hiển thị cô mới nhớ ra hôm nay anh ấy về nước rồi.
Dòng tin nhắn của Tần Du lúc nào cũng rất nhiều, con người anh ấy hoạt bát lại thích luyên thuyên kể truyện cho người khác nghe.
Cô chỉ nhắn lại một chữ “Ừ.” sau đó mới đi đến tủ quần áo của mình.
Nhìn một loạt cuối cùng cô chỉ chọn chiếc váy xoè dài đến mắt cá chân màu trắng, cùng với chiếc áo thun t-shirts chỉ có một hoạ tiết nhỏ bên ngoài khoác chiếc áo khoác jean màu xanh dương không quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi/3742140/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.