Rốt cuộc thì hắn cũng không về được.
Mộng Vãn Tình lại bắt đầu lo lắng. Cô thực sự rất lo, nhưng lo giờ thì làm được gì chứ?
Cô đứng ngồi cả ngày không yên, đi đi lại lại trong phòng. Cô cũng muốn giúp gì đó cho hắn, nhưng chính là lực bất tòng tâm, cô hiện giờ không biết hắn đang làm cái gì nữa. Cô lên trên mạng tìm kiếm thông tin, nhưng hầu như là không có gì cả. Cuộc đấu tranh này không công khai trực diện, cô bèn đánh chủ ý lên theo dõi tình hình giá cổ phiếu thị trường.
Mộng Vãn Tình liên lạc với anh trai, quả nhiên là....
"Em nghĩ người mje yêu quý của chúng ta chịu ngồi yên ngay lúc này sao?"
"Bố bị tai nạn giao thông khi chở tình nhân đi du lịch rồi, giờ đang nằm hấp hối trong viện đây, anh lại phải đi coi ông ta." Mộng Vãn Hiếu hừ lạnh, tỏ vẻ ghét bỏ "Em gái, chuẩn bị chia tài sản rồi này, em có định về không?"
Lồng mày cô khẽ nhíu nhẹ lại một cái, bố cô gặp tai nạn giao thông sao?
"Ong ta con song dudc bao lau?"
"Ai biết, thành người thực vật rồi."
"Ồ." Đối với việc bố mình trở thành người thực vật, cô không có cảm xúc gì nhiều, chỉ như nghe tin người ngoài gặp nạn thôi. Trong kí ức của cô không có rõ hình ảnh của người bố này, sống hơn hai mươi năm số lần cô gặp ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoài quan hệ huyết thống rành buộc thì cô chẳng có một xu quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/3371193/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.