Hắn nhíu mày. Một cảm giác rất kì lạ len lỏi trong lòng hắn. Hoắc Tường Quân biết mình rất tức giận.
Tức giận vì chuyện gì?
Hắn tức vì cái gì?
Cô không nghe lời?
Không, không phải.
"Mộng Vãn Tình!!! Cô dám thích cậu ta???" Hắn kéo lấy vai cô, ép cô ngẩng đầu lên, đối diện với mình. Mặt cô lem nhem nước, nhưng tuyệt đối lại không phát ra thành tiếng. Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống trong lặng lẽ.
Hắn sững người.
Cô ta... Chưa bao giờ gào lên khóc...
Nếu không phải nước nhem đầy mặt cô, hắn có lẽ cũng không biết rằng cô đang khóc.
Lòng hắn lại dâng lên cảm xúc khó chịu, còn mãnh liệt hơn lúc nãy.
Tại sao cô ta luôn bày ra bộ dạng này chứ?
"Tôi thích thì đã sao??? Anh cấm được tôi à???" Cô hất tay hắn ra, ngã nhoài ra đằng sau. Cô bưng lấy mặt, hai vai run dữ dội.
"Mộng Vãn Tình!!! Gan cô cũng lớn lắm! Chưa ly hôn với tôi cô đã dám tơ tưởng đến người khác rồi!!!"
Hoắc Tường Quân giận dữ giơ tay đấm mạnh vào cái bàn bên cạnh. Tiếng động ầm một tiếng lớn, lọ hoa trên bàn rơi xuống sàn. Thủy tinh va chạm với mặt đất liền vỡ tan ra. Dòng nước trắng chảy ra sàn, bông hoa hồng nằm im lìm giữa đống đổ vỡ, màu sắc cánh hoa thoáng chốc đã nhạt đi, mang màu ảm đạm thê lương.
Nộ khí toả ra từ người hắn làm ngột cả căn phòng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Mộng Vãn Tình nhìn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913857/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.