Hắn im lặng.
Cô khóc nấc lên, đem những uất ức cô chịu đựng bao lâu nay ra nói hết "Bản thân anh thân thiết với cô gái khác tôi không có quyền lên tiếng, vậy anh dựa vào cái gì đi quản chuyện của tôi???"
Cô cắn môi dưới bật cả máu, vị tanh tràn vào khoang miệng.
Hắn không nói nên lời, ngồi phịch xuống giường, ngẩng mặt lên giơ tay vuốt mặt.
Cô quệt nước mắt, nhặt những trang sách nhàu nát bỏ vào túi. Cô đi trên đống nát vụn, nhặt quyển sách bị ném đi.
Mộng Vãn Tình ôm túi sách vào lòng, đuôi mắt nhìn về phía hắn. Không nghĩ được gì.
Cô nhìn lên bàn tay rướm máu của hắn, trái tim như bị dao cứa vào. Hoắc Tường Quân chính là như thế. Hắn không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác, chỉ một mực làm theo ý mình.
Cô đặt cuốn sách xuống sàn, mở ngăn tủ lấy hộp cứu thương theo thói quen.
Mộng Vãn Tình ngồi xuống dưới chân hắn, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào bàn tay thô ráp của hắn.
"Làm gì?" Hắn hất tay cô ra, cô túm lấy cổ tay hắn, nghiêm giọng "Tay anh bị thương."
"Liên quan đ.é.o gì đến cô! Cút đi!!!"
Cô mím môi không nói, cố chấp giằng co với hắn, cưỡng ép lấy bông thấm máu.
"Anh đừng có cứng đầu nữa!" Cô gắt lên, gạt những mảnh thủy tinh găm vào da hắn. Hoắc Tường Quân hừ một tiếng "Cô lại bày cái trò gì nữa?"
Cô không đáp, nhanh chóng xử lí vết thương, quấn băng quanh tay hắn.
Hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913856/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.