"Á!" Nhất Lãng giật mình nhảy dựng lên. Mộng Vãn Tình trượt tay đánh rơi quyển sách cái bộp xuống đất.
"Ồ, có gì bí mật ở đây à?" Hoắc Tường Quân xuất hiện lù lù ngay sau lưng cô, giọng hắn toát ra sát khí lạnh lẽo.
"Đâu... đâu có!" Nhất Lãng cười ngố, gãi đầu gãi tai cười hì hì. Cô bình thản nhặt sách lên cho vào túi.
"Hai người quen nhau?" Hắn nhíu mày. Lúc trước ở thư phòng hắn đã lấy làm lạ. Ánh mắt của Nhất Lãng nhìn Mộng Vãn Tình có chút không đúng. Hoá ra là quen biết nhau từ trước, lại còn thân thiết tới mức tặng quà cho đối phương cơ đấy.
"Mộng Vãn Tình, cô chưa từng nói với tôi về chuyện này."
Đáy lòng cô hoảng đến mấy nhóm. Cô nhàn nhạt nói "Anh không nói rằng em phải báo cáo lại toàn bộ cho anh."
Cái cảm giác bị bắt gian này là sao chứ?
"Tường Quân, người hầu trong nhà cậu có ai là tôi không quen đâu?" Nhất Lãng tìm được lí do vô cùng chính đáng "Cô ấy mới tới, tôi thấy lạ mặt nên làm quen thôi."
"Còn tặng quà?" Hắn nhíu mày "Cậu từng tặng quà cho người hầu nào ở đây chưa?"
Nhất Lãng "..." cô là người đầu tiên...
"Chuyện lần trước tôi chưa tính sổ với cô, cô liền nhảy nhót tưng bừng rồi?" Giọng hắn mang theo vài phần cảnh cáo.
"Chuyện lần trước?" Cô nghiêng đầu, vô tội chớp mắt "Chuyện gì ạ?"
Hoắc Tường Quân "..."
"Tôi không nhớ là có chuyện gì, người nhắc lại được không?"
Hai tay hắn siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913860/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.