Khi Mộng Vãn Tình tỉnh lại cũng đã quá nửa đêm. Cô không nghĩ rằng mình sẽ ngủ quên mất ngay trước mặt hắn.
Cô ngồi dậy trên chiếc giường ấm, cảm giác mềm mại thơm phức dưới thân khiến cô có phần lạ lẫm. Trước kia ở căn nhà kho cũ đó quen rồi, nên khi tỉnh lại trong căn phòng lớn, một cảm giác khó tả thành lời.
Hậu quả của việc ngủ quá sớm là cô đã bỏ qua bữa ăn tối, giờ bụng reo lên vì đói, cơn buồn ngủ thì đã bay sạch.
Cô men theo bóng tối mở cửa đi ra bên ngoài. Căn biệt thự vẫn vậy, im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
"Phu nhân."
Mộng Vãn Tình giật thót tim, quay mặt ra sau thì thấy người quản gia mới đứng ngay sau lưng mình.
"À vâng?"
"Người cần gì ạ?"
"À... Tôi..."
"Cậu chủ bảo cô dậy thì ăn bữa tối. Giờ cô có muốn dùng bữa không?" Người quản gia vào thẳng chủ đề. Cô gật đầu "Được, cảm ơn."
Sau khi lấp đầy cái dạ dày, cô trở về căn phòng lúc đầu, không biết làm gì. Giờ cô tỉnh như sáo, ngủ lại kiểu gì đây?
[...]
"A a a a a a!!!! Mấy người cút hết đi!!!! Đi hết cho tôi!!! Cútttt!!!!"
"Cút đi!!! Lũ phế vật!!!"
"Biến khỏi mắt tôi!!!"
"Tiểu thư... xin người bình tĩnh lại."
"Tiểu thư..."
Tiếng chửi rủa và âm thanh đồ đạc vỡ trộn vào với nhau vang lên chói tai.
Cảnh dưới sàn là một đống tạp nham chất chồng, người hầu hứng chịu cơn thịnh nộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913795/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.