Đôi mắt của hắn như có thứ ánh sáng gì đó vụt qua. Trong một khoảnh khắc, Hoắc Tường Quân cảm nhận được vị ngọt chảy vào tim mình. Hắn nhìn gương mặt từng phát ngấy đến quen thuộc kia, không biết nên nói gì.
Hắn tự cảm nhận được… bản thân hắn có gì đó đã thay đổi rồi.
“Được rồi.” Hắn thở ra một hơi “Chuẩn bị đi.”
“Vâng.”
[…]
Buổi tối, hắn đưa cô tới một nhà hàng sang trọng. Mộng Vãn Tình đứng bên ngoài thầm cảm thán. Hoắc gia đúng giàu kinh khủng. Cô vừa mới bước vào đã bị choáng ngợp vởi sự sang trọng, xa hoa trong đây. Nhân viên xếp thành hàng đứng ngay ngắn bên cạnh lối ra, ngay cả sàn cũng trải sẵn thảm đỏ nhung mềm.
“Đây là chi nhánh nhỏ mà Hoắc Vũ Khải mở.”
Mộng Vãn Tình “…’’ cái nhỏ này của mấy người tôi không dám đánh đồng.
Đuôi mắt hắn đặt lên gương mặt đang ngó ngang dọc xung quanh, khóe môi mấp máy như tự nói với chính mình. “Cảm ơn.”
“Hả?” Cô chớp mắt, thu hồi lại ánh nhìn tò mò với khung cảnh “Anh vừa nói gì ạ?”
“Không có gì.” Hắn lắc đầu, cô “à” một tiếng.
Hắn đưa cô đi vào sâu bên trong, đi qua lớp lớp nhân viên của nhà hàng. Đến tận khi bước tới một cánh cửa gỗ lớn trạm khắc tinh xảo, quản lý mở cửa, không gian rộng lớn bên trong làm cô kinh ngạc.
Trần nhà làm từ kính trong suốt, có thể thấy rõ bầu trời đêm bên ngoài. Ánh sáng của những cây đèn trang trí sáng lên nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913792/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.