"Tôi đã nhắc bất cứ chuyện gì cũng không được vào. Cô không nghe rõ sao?" Đôi mắt của Phó Thịnh Nam để lộ sát khí hiếm có, khiến Đường Tố Nhiên đang quay cuồng cũng phải sợ hãi.
Trần Ngọc Mai cuống cuồng, nhìn anh lắp bắp: "Là... là bà Cố Thanh Dung đến tìm. Tôi không ngăn được."
"Cố Thanh Dung..." Đường Tố Nhiên bàng hoàng lặp lại cái tên ấy.
Sao bà ấy lại đến đây? Lẽ nào?
Chỉ nghĩ đến thế thôi Đường Tố Nhiên đã hoảng hốt. Cô không thèm lau máu ở khóe miệng, chạy vội đến phòng của mẹ mình.
"Bà làm gì vậy hả?"
Cô không tin vào mắt mình. Bà Cố Thanh Dung đang đứng giữa phòng bệnh của mẹ cô, bên cạnh bà còn bốn năm người bặm trợn, nhìn là biết muốn gây rối.
"Làm cái gì?" Bà vừa nhìn thấy cô đã hất mặt. "Làm gì? Tất nhiên là phá rồi. Đập hết cho tôi.".
"Bà dám!" Đường Tố Nhiên nhìn bà Cố Thanh Dung, tay nắm chiếc gậy của một tên vệ sĩ. "Nơi này là Hàng Châu, không phải đất của nhà họ Cố hay họ Lục. Bà dám không coi luật pháp là gì?"
"Vậy cô muốn tôi coi cô là gì?" Bà Cố Thanh Dung nhếch miệng. "Dù gì tôi cũng già rồi. Cô còn trẻ mà. Dùng mấy năm cuộc đời của tôi khiến cô thân bại danh liệt trả nợ cho con gái tôi, cũng chẳng thiệt gì đâu. Phá cho tôi."
Đám vệ sĩ bắt đầu đập phá lung tung ở trong phòng. Đường Tố Nhiên vẫn thấy tức ngực, tưởng như chỉ cần vận động mạnh là cô có thể nôn ra cả phổi. Nhưng không còn cách nào khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/249382/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.