Không lâu sau, quả nhiên Lục Nghiêm đã đến đồn cảnh sát. Anh nhìn cô một hồi lâu, sau đó khuyên bảo bà Cố Thanh Dung ra xe trước.
"Cô ở trong tù không bao lâu mà đã học được thói côn đồ rồi à?" Anh nói với cô, không hề che giấu sự mỉa mai.
Cô chẳng nhìn anh, chỉ nghịch miếng ngọc nho nhỏ đeo ở tay: "Thì sao chứ? Nếu không có thói côn đồ ấy, có khi tôi đã chết lâu lắm rồi."
Chết không có chỗ chôn.
"Thái Nhất." Lục Nghiêm không để ý đến cô. "Làm thủ tục đi, tôi bảo lãnh cho cô ấy."
Triệu Thái Nhất lo lắng từ nãy đến giờ, thấy vậy thì vui mừng muốn chuẩn bị giấy tờ. Trên danh nghĩa là hai người là vợ chồng, để Lục Nghiêm bảo lãnh không còn gì tốt hơn. Nhưng Đường Tố Nhiên lại gọi anh ta lại.
"Tôi không cần, tôi có người bảo lãnh rồi."
Nét tự tin trên mặt Lục Nghiêm bị phá vỡ. Tất nhiên, anh không nghĩ rằng cô có người bảo lãnh.
Cô chỉ có một người thân duy nhất, sau này đăng ký kết hôn với anh, anh trở thành người thân duy nhất của cô.
Rõ ràng cô đang mạnh miệng.
"Tùy cô. Nếu tôi bước chân ra khỏi đây, cô không gọi được tôi trở lại đâu."
"Tôi cũng không gọi anh lại đâu."
"..."
Lục Nghiêm bị xua đuổi cũng không mặt dày đến nỗi ở lại cho người ta chửi. Anh điềm nhiên quay người đi. Cho đến khi anh ra đến xe, Đường Tố Nhiên quả nhiên vẫn không hề gọi một tiếng.
"Tố Nhiên?"
Khi đèn đường sáng rực, cuối cùng người bảo lãnh của cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/249383/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.