Đang miên man trong dòng suy nghĩ đầy tội lỗi không lối thoát...
Ting...ting
Ánh đèn phòng cấp cứu sáng lên, cánh cửa được bác sĩ đẩy ra. Hàn Thụy Đình đi đến chỗ bác sĩ đầy gấp gáp, hơi thở trở nên nặng nề...
"Vợ tôi...cô ấy...sao...sao...rồi..."
Vị bác sĩ liếc nhìn nam nhân phong độ trước mắt, thất vọng thở dài
"Cậu làm chồng kiểu gì vậy...cả cơ thể đầy rẫy vết thương lớn bé, bàn chân bị hoại tử nặng e rằng..."
"Sao cơ..."
"Sẽ không thể đi lại được như người bình thường..."
Hàn Thụy Đình như chết lặng, ông hít một hơi thật sâu, gặng nói
"Còn gì không..."
"Vợ cậu bị ngộ độc thức ăn, hiện tại vừa thoát khỏi cơn thập tử nhất sinh, yếu ớt vô cùng...nên chăm sóc tốt vào..."
"Được rồi"
Hàn Thụy Đình không dám vào trong phòng, lặng lẽ đứng bất lực nhìn người con gái mình yêu nằm trên giường. Khuôn mặt xanh xao, thân thể gầy gò được biết bao thứ thuốc tiêm vào người nhằm duy trừ sự sống ít ỏi, đau đớn hơn nữa khi biết mình không thể đi lại được mãi mãi...
"Căn gác cẩn thận, không có lệnh của tôi bất kì kẻ nào xâm phạm giết hết..."
"Vâng"
Sáu vệ sĩ lực lưỡng đứng trước cửa phòng bệnh canh gác như tượng gỗ.
"Đại thiếu gia, chúng ta đi đâu ạ..."
"Về Hàn gia"
Hàn Thụy Đình bế Hàn Lãnh ngủ thiếp trên tay, lạnh giọng ra lệnh.
Đêm nay, biệt thự Hàn gia không ngủ...
"Đại thiếu gia..."
Hàn Thụy Đình đặt Hàn Lãnh trên ghế, ông ngồi vắt chéo chân, uy phong như vị thần Hy Lạp. Tiếng nói trầm thấp như Tula vang lên khắp căn biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-ca-thanh-xuan-cho-anh/1776209/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.