Vết bỏng nặng nơi bàn chân của Nhược Minh Anh không hề thuyên giảm, ngược lại do không điều trị kịp thời, nó càng ngày càng nhiễm trùng nặng khiến bà không thể di chuyển được ra khỏi phòng. Hằng ngày, đám người hầu còn thừa gì đều ném cho bà ăn, đối xử không bằng gia nhân trong nhà, mặc dù Nhược Minh Anh chính là Đại phu nhân đích thực của Hàn gia...
Đúng ngày cuối tuần cũng là ba ngày sau buổi tra tấn Nhược Minh Anh diễn ra, Hàn Thụy Đình trở về...
Ông vừa bước vào nhà liền đi tìm Nhược Minh Anh ngay tức khắc nhưng không thấy bà đâu. Nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, ông đi thẳng đến văn phòng Hàn lão gia...
"Cha..."
Hàn lão gia đang bế Hàn Lãnh trên người, nghe tiếng con trai cả liền quay đầu lại vui mừng...
"Thụy Đình về rồi à...dự án..."
Trái ngược với vẻ vui mừng của Hàn lão gia, cậu bé Hàn Lãnh liền nhảy xuống, khóc lóc chạy lại phía Hàn Thụy Đình...
"Ba...ba...cứu mẹ...huhuhu...mẹ...mẹ..."
Hàn Thụy Đình cúi xuống ôm chầm lấy cậu bé dỗ dành...
"Có chuyện gì sao Lãnh nhi...mẹ con...cô ấy...đâu..."
Rầm...!
Cánh cửa được người khác mở toang ra, cô hầu nữ hớt hải chạy vào bẩm báo..
"Hàn thiếu...phu nhân...phu nhân..."
"Sao...nói ngay..."
Hàn Thụy Đình gằng giọng quát lên khiến người hầu run rẩy...
"Phu...nhân...không tỉnh lại..."
"Cô ấy hiện ở đâu..."
"Phòng người hầu..."
Hàn Thụy Đình lao thẳng ra ngoài, một mạch đi đến chỗ dành riêng cho người hầ. Ông đạp phanh cánh cửa cũ kĩ ra, nhìn người con gái trước mặt mà trong lòng đau nhói...
"Minh Anh..."
Hàn Thụy Đình ôm chặt lấy bà vào lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-ca-thanh-xuan-cho-anh/1776208/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.