Nhược Minh Anh mơ màng tỉnh dậy sau giấc mộng dài. Từ bàn chân truyền lên đại não một trận đau đớn...
"Phu nhân tỉnh rồi ạ..."
"Ừm..."
Y tá đỡ bà ngồi dựa lưng vào thành giường, định bày thức ăn ra liền bị bà ngăn cản
"Chồng...tôi...anh ấy...đâu..."
"Chuyện này...e là tôi cũng không biết..."
Y tá nói có vẻ áy náy, trong lòng cũng thương cảm cho vị phu nhân bất hạnh này. Quả thật, người giàu cũng có nỗi khổ riêng....
Nhược Minh Anh trầm mặc thở dài, nước mắt nóng bỏng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp...
Từ lúc bà nhập viện Hàn Thụy Đình chưa từng đến đây lần nào. Lúc nào ông cũng bảo bận, công tác, việc rất nhiều, mong bà hãy hiểu cho ông...
Nhược Minh Anh biết chứ, bà luôn an phận làm một người vợ ngoan hiền mà, kể cả khi cả biệt thự Hàn gia tối đèn, bà vẫn đợi ông về mà, bà cố gắng như vậy nhưng đáp lại bà chỉ vọn vẻn năm chữ
ANH BẬN KHÔNG VỀ ĐƯỢC
Hàn Thụy Đình vất vả vì muốn cho bà một cuộc sống mơ ước, đầy đủ vật chất. Bà biết! Nhưng ông không bao giờ cho bà được thứ bà thực sự cần...
Người phụ nữ một năm được gặp mặt chồng tính trên đầu ngón tay, được nói chuyện với ông chưa tới vạn từ...
Lúc nào Hàn Thụy Đình cũng bảo
"Kệ đi em..."
"Đừng quan tâm họ..."
"Em phải biết tôn trọng người khác..."
"Nhẫn nhịn một chút có làm sao..."
Nhẫn nhịn đến mức để họ bôi nhọ, hành hạ, làm nhục, giờ đến cả việc đi lại cũng không làm được. Bà phải nhẫn đến khi nào, phải đợi đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-ca-thanh-xuan-cho-anh/1776210/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.