Những hồi ức xẹt ngang qua mắt Hàn Cảnh trong chớp nhoáng, lúc hắn mở mắt ra cũng là lúc những hối ức năm xưa đứt đoạn.
Đúng vậy, bất tri bất giác, mọi thứ đã trôi qua nhanh như vậy.
Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ Mạc Hi, đã gần hai mươi năm.
"Quả nhiên, cần phải ra tay." Hàn Cảnh nở nụ cười, nhận lấy áo gió khoác lên người.
Người đằng sau nghe thấy hắn lẩm bẩm trong miệng, chỉ cúi gằm đầu hơn.
Hàn Cảnh rời khỏi ngôi nhà từng giam cầm mình, không hề ngoài đầu nhìn lại.
Ngồi trên xe, hắn lấy điện thoại gọi dãy số đã in vào tâm khảm.
"...Alo?" Giọng nói của đối phương hơi khàn khàn.
Hàn Cảnh còn nghe loáng thoáng tiếng Tô Kiều đang nói cái gì.
"Mạc Hi..." Hàn Cảnh bật cười, hắn chưa bao giờ để Tô Kiều vào mắt, tất nhiên sẽ không để trò hề của Tô Kiều vào lòng. "Bận việc gì thế?"
Tiếng của Mạc Hi khẽ run như đụng trúng phải chỗ nào. "Có, có việc?"
Thời gian bây giờ không còn sớm, Hàn Cảnh cũng không kéo dài thời gian cho cuộc gọi này.
Hàn Cảnh cười một cái. "Công ty gặp chút vấn đề, nếu cậu bận, mai gặp nhau nói."
"Công ty?" Giọng điệu Mạc Hi hơi trầm xuống. "Nghiêm trọng không?"
"Đại khái tôi cũng không thể trình bày hết cho cậu." Hàn Cảnh nói xong, lại dừng lại. "Muộn rồi, sáng mai nói tiếp, khi chúng ta gặp nhau."
"Hàn..."
Hàn Cảnh không nghe Mạc Hi trả lời đã cúp máy, sau đó tắt điện thoại.
Bản thân mình đợi chờ mãi như thế, chắc Mạc Hi cũng gấp gáp không chờ nổi nhỉ~
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-em-khoc-that-dang-yeu/1656803/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.