"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
"Tôi là nữ chủ nhân của cái nhà này!"
"Mấy người sao dám!"
Đứng trước cửa cũng có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.
Người thanh niên chỉ nhếch nhếch khoé miệng, cởi áo gió trên nguời, ngay lập tức đã có người nhận lấy.
"Biến! Biến hết cho tôi!"
Người phụ nữ với đầu tóc rối bời vọt xuống cầu thang như có quỷ đuổi sau lưng, vội vàng đến mức không để ý ngã một cái.
Người thanh niên lạnh lùng nhìn, ánh mắt âm u không rõ cảm xúc.
Người phụ nữ thấy hắn, bỗng nhiên mở to hai mắt, im bặt.
Mấy người đuổi theo cũng không bắt lại được.
Người phụ nữ ngây người một lát, nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt, lại mắng. "Ai cho phép mày đứng!" Định lấy vật dụng trang trí ngay bên cạnh, ai ngờ những người đuổi sau đã kịp thời kiểm soát thân thể của bà ta, một người trong đó lấy thuốc an thần ra, không một chút do dự định đâm xuống da bà.
Người thanh niên giơ tay ngăn động tác của người nọ lại.
"Ồ..." Hắn nhìn bà, nỗi căm hận trào dâng trong lòng không hiểu sao biến mất. "Bà còn chưa chết đâu."
Người phụ nữ đi được vài bước, từ trên cao thanh niên lại nhìn người phụ nữ ở dưới – "người mẹ" trên danh nghĩa của hắn. "Sao, muốn đánh tôi à?"
Người phụ nữ giãy giụa kịch liệt, vẻ mặt dữ tợn như dã thú điên cuồng.
"Hàn Cảnh! Đáng lẽ tao nên bóp chết mày! Mày chết đi! Chết đi!" Nguyền rủa đứa con ruột thịt của mình, người phụ nữ này thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-em-khoc-that-dang-yeu/1656802/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.