Lần thứ hai Mạc Hi mở mắt ra, cảm thấy sự mỏi mệt và đau đớn còn sót lại trên cơ thể, sự vô lực khiến anh chỉ sững người nhìn trần nhà.
Trên người dính nhớp nháp. Cảm giác nhầy nhụa này làm anh không kiềm chế nổi nôn khan một tiếng, bình tĩnh ngồi dậy, vị trí khó nói kia đau nhói làm vẻ mặt anh vặn vẹo trong chớp nhoáng.
Nhưng anh không phải là con gái yếu ớt.
Gắng gượng đứng dậy, Mạc Hi không tìm thấy quần áo của mình, chỉ có thể mặc tạm áo tắm dài vứt một góc.
Giày cũng biến đâu mất, đành phải đi chân trần, cố ra vẻ bình thường bước chân ra ngoài cửa, đầu sỏ gây tội ngồi trên sô pha, tay cầm điều khiển từ xa bật thứ gì.
Lửa giận của Mạc Hi dồn lên.
"Hàn Cảnh!" Hình như anh đã quên mất bộ dạng chật vật của mình bây giờ, xông đến trước khuôn mặt chết tiệt. "Anh!"
Đến gần mới phát hiện, trên màn hình TV hiện hình ảnh... Vẻ mặt say mê của người đàn ông...
Sắc mặt Mạc Hi trắng bệnh trong nháy mắt.
Anh sải chân bước đến không chút do dự, che mình trước màn hình TV, trừng mắt nhìn Hàn Cảnh ngồi trên ghế sô pha.
"Anh còn đê tiện hơn được không!" Mạc Hi siết chặt tay. "Bỏ thuốc tôi, còn ghi hình, anh!" Anh đăm đăm nhìn người bạn duy nhất của mình, quen biết gần hai mươi năm trời, bây giờ lại xa lạ như thế.
Hàn Cảnh nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt kỳ lạ, không hiểu sao lại có vẻ vô tội.
Thuốc? Tất nhiên là không có.
Nhưng cũng chỉ là Mạc Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-em-khoc-that-dang-yeu/1656804/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.