Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại thêm một cái tết nguyên tiêu.
Năm ngoái ba má Vương mua nhà ở Hải Nam, qua tết xuân một cái liền chuyển tới đó sinh sống.
Vương Tề bận chăm vợ, rất ít khi về nhà.
Tóc của Vương Siêu đã dài, da dẻ cũng trắng trẻo như xưa, giá trị nhan sắc quay về thời kỳ đỉnh cao, công tác bận rộn hơn hẳn, suốt ngày oán giận đến cả thời gian chịch nhau cũng không có, hơn nữa hắn và người yêu vừa mua nhà mới, căn bản cũng chẳng mấy khi về nhà.
Trong căn biệt thự của nhà họ Vương chỉ còn lại hai người là Vương Cẩm và Ngạn Dung, Ngạn Dung từ lâu đã xem đây như nhà mình, Vương Cẩm cũng thích sự yên tĩnh.
Sáng sớm hôm tết nguyên tiêu, Ngạn Dung đã bắt đầu lên kế hoạch cho buổi đi chơi tối nay.
Ngoài bánh trôi và sự đoàn viên, đối với cậu, ngày lễ này còn có một ý nghĩa khác rất quan trọng.
Tết nguyên tiêu năm ngoái, Vương Cẩm đưa cậu đi chơi hội đèn lồng, đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự náo nhiệt và thú vị của ngày lễ cổ truyền Trung Quốc, Vương Cẩm mua cho cậu rất nhiều đèn lồng, còn có mặt nạ Cừu Vui Vẻ, đèn lồng và mặt nạ cậu đều cất kỹ, mỗi lần lấy ra ngắm đều thấy thích vô cùng, đồng thời còn cảm thấy vô cùng quý giá, cậu muốn giữ gìn chúng nó thật tốt, đây đều là những kỷ niệm về sự rung động ban đầu của cậu dành cho Vương Cẩm.
Chính ngày hôm ấy cậu đã bắt đầu yêu Vương Cẩm, đó là kỷ niệm quý giá nhất, ngọt ngào nhất trong cậu.
Vì thế từ khi bắt đầu được nghỉ đông, cậu đã mong chờ mãi đến ngày này, mong còn hơn mong tết.
Đến chiều, kế hoạch bị chết non. Bệnh viện thông báo rằng Vương Cẩm phải đến đó ngay lập tức, tăng ca đột xuất.
Trước khi đi, Vương Cẩm thấy cậu rầu rĩ không vui, an ủi: “Dù không có anh bên cạnh, em cũng đừng nên bỏ phí một ngày lễ náo nhiệt thế này, không phải hôm qua bạn học rủ em đi chơi sao? Ra ngoài với bạn đi, chú ý an toàn.”
Ngạn Dung ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng, em sẽ gọi cho mấy cậu ấy, anh cố gắng làm việc.”
Vương Cẩm đi rồi, Ngạn Dung liền gọi điện cho bạn học, vốn dĩ nhóm bạn thân hẹn buổi tối cùng nhau đi rước đèn lồng, có gọi cậu đi cùng, nhưng lúc ấy Ngạn Dung nói nhà có việc không đi được, mọi người rất tiếc nuối, bây giờ cậu nói muốn đi, ai ai cũng đều hoan nghênh.
Mấy ngày gần đây thời tiết Bắc Kinh bỗng nhiên đẹp lạ, sương mù tan hết, bầu trời vạn dặm trong xanh, buổi tối cũng không lạnh lắm, lại đúng dịp lễ tết, phụ huynh đưa con em đi chơi, hội đèn lồng người đông nghìn nghịt, chen lấn náo nhiệt vô cùng.
“Cái này gọi là đố đèn, câu đố được viết ở trên đèn lồng, đoán đúng sẽ được phần thưởng kỷ niệm.” Ngạn Dung giới thiệu rất oai, còn hơi đắc ý khoe: “Năm ngoái tớ đoán đúng mấy cái lận.” Có điều đều là nhờ sự trợ giúp từ Vương Cẩm.
“Uầy!!!” Mọi người nhao nhao tỏ vẻ hâm mộ.
Sau khi đoán xong mấy câu đố đèn đơn giản, cả nhóm tiếp tục đi về phía trước.
Ngạn Dung chỉ vào một sạp ven đường: “Đây là kẹo đường, thích hình gì chủ sạp cũng làm được hết, năm ngoái tớ thấy có hình Tôn Ngộ Không, đẹp cực luôn, trong tay còn cầm cả gậy Kim Cô nữa đấy!” Cậu không mua cái này, thế nhưng Vương Cẩm có mua cho cậu một cái đèn lồng Tôn Ngộ Không.
Vây xem sạp kẹo đường một lúc, lại tiếp tục dạo chơi, vừa đi, Ngạn Dung vừa tận tình giới thiệu, đồng thời cũng nhớ lại những kỷ niệm vào năm ngoái, dù rằng xen lẫn trong đám đông rộn ràng, còn có các bạn học xung quanh, thế nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy rất cô đơn.
Đi đi đi, đi rồi lại đi, cậu nhìn thấy ở phía trước có sạp bán kẹo hồ lô. Năm ngoái cậu không được ăn, bởi vì mới làm xong phẫu thuật, Vương Cẩm sợ cậu ăn vào sẽ tức bụng.
Cậu nói: “Mấy cậu có muốn ăn kẹo hồ lô không? Tớ khao.”
… Không một ai đáp lời.
Ngạn Dung quay đầu nhìn lại, nào còn ma nào đi theo sau cậu.
Cậu và đám bạn học lạc nhau rồi.
Gọi điện cho đám bạn, thế nhưng mọi người đều nói chả biết chính xác mình đang ở chỗ nào, cuối cùng đành hẹn nhau, tụ tập ở sạp kẹo đường ban nãy vừa đi qua.
Vấn đề là… sạp kẹo đường nào? Người nước ngoài nhìn dân Trung Quốc ai ai cũng giống nhau!
Đã thế Ngạn Dung còn bị mù đường, hiện tại nhiều người dư này, cậu theo dòng người đi tới đi lui, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy mình đã từng đi qua rồi.
Đi mãi cũng mệt, lại còn hơi đói bụng, cậu tự mua cho bản thân một que kẹo hồ lô.
Que kẹo hồ lô này trông óng ánh long lanh, thế nhưng khi cắn xuống, không những không ngọt, lại còn chua chua, quả sơn tra thứ hai cũng giống y như vậy.
Cậu chẳng vui tẹo nào sất, rất nhớ Vương Cẩm, rất muốn về nhà, còn muốn que kẹo bông ngọt ngào như năm ngoái nữa.
Cậu nhắn tin cho bạn học, nói mình về nhà trước, sau đấy yên lặng chen lấn qua đám đông, chẳng còn lòng dạ nào thưởng thức các trò vui ven đường, tâm trạng tụt dốc không phanh.
“Ngạn Dung!”
Ai gọi cậu đó?
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, mờ mờ ảo ảo, chỗ giao lộ ánh đèn lập lòe, có một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng đó.
Vậy mà lại là Vương Cẩm!
Cậu vài bước đã chạy bay đến, vui vẻ nói: “Vương Cẩm Châu! Sao anh lại ở đây?”
Vương Cẩm cười nói: “Tăng ca xong tự dưng nhớ ra em nói hẹn bạn đến đây chơi, thế nên anh tới chờ xem có tiện đường đón em về nhà không.”
Ngạn Dung kéo tay Vương Cẩm, phát hiện ra nó lành lạnh, chỗ này không được đỗ xe, chắc hẳn Vương Cẩm đã đợi ở đây một lúc lâu rồi.
Cậu chà chà tay Vương Cẩm, sau đấy bao lấy đút vào trong túi áo mình, hỏi: “Sao anh không gọi cho em? Nhỡ em không đến đây, hoặc là đi hướng khác thì sao trông thấy anh được.”
Vương Cẩm cười một cái, hỏi: “Bạn em đâu hết rồi?”
Ngạn Dung nói: “Bị lạc nhau, em đã nhắn tin cho họ nói mình về nhà trước.”
Vương Cẩm thông minh cỡ nào, đương nhiên nhìn ra cậu đi chơi không được vui, nói: “Vậy chúng mình về nhà đi.”
Thế nhưng Ngạn Dung lại lôi kéo tay anh nói: “Chờ chút, em muốn ăn kẹo bông.”
Mua xong kẹo bông, cậu liếm liếm. Chính thế, hương vị này mới chuẩn.
Vương Cẩm hỏi: “Ngọt không?”
Cậu nói: “Ngọt.”
Vương Cẩm cầm lấy tay cậu, cúi đầu cắn một miếng kẹo bông nhỏ, cau mày nói: “Ngọt quá thể, có chút khé.”
Ngạn Dung nhìn chung quanh, mọi người đều đang bận chơi bời ăn uống, không ai chú ý tới bọn họ, cậu nhón chân lên, nhanh chóng hôn Vương Cẩm một cái.
Vương Cẩm ngớ ra rồi cười rộ lên.
Ngạn Dung cũng cười, hỏi: “Em ngọt hông?”
Vương Cẩm không đáp, ôm cậu đi ra ngoài, trầm giọng nói: “Cái này phải để anh ăn xong rồi mới biết được.”
Về đến nhà, ‘ăn’ no nê vui sướng.
Ngạn Dung quỳ gối trên giường, quay đầu nhìn Vương Cẩm, đôi mắt xanh long lanh ngập nước, khuôn mặt phấn hồng, nhỏ giọng cầu khẩn: “Được rồi, đừng liếm nữa, anh mau vào đi.”
Vương Cẩm nghe lời dừng lại, đưa vào trong.
Ngạn Dung “Ah” một tiếng, eo mềm nhũn.
Vương Cẩm từ phía sau ôm lấy Ngạn Dung, một tay nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm “Cẩm Thái Thái” chỗ sườn hông cậu, từ khi có cái này, làn da chỗ đó của cậu trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều, chỉ cần xoa nhẹ, cả người Ngạn Dung liền run lên.
Vương Cẩm một bên đâm cậu, một bên ghé thấp vào lỗ tai cậu, gọi: “Ngạn Dung, Ngạn Dung của anh.”
Lỗ tai cậu cũng đỏ hây hẩy, cả người ửng hồng hết cả lên.
Một lát sau, Vương Cẩm dừng lại, xoay cậu nằm ngửa ở trên giường, thay đổi tư thế, tiếp tục tiến vào, so với ban nãy thì kịch liệt hơn rất nhiều.
Cậu không chịu được, ôm chầm lấy cổ Vương Cẩm, gọi “Ba ba”, cầu tha thứ, thế nhưng phản tác dụng, Vương Cẩm càng lúc càng làm càn.
Hồi lâu, sau khi bình ổn lại, hai người ôm nhau, trao từng nụ hôn vụn vặt.
Ngạn Dung hỏi: “Lúc đứng ở giao lộ chờ em, trong lòng anh nghĩ cái gì?”
Cậu cảm thấy, nhất định Vương Cẩm cũng nhớ về ngày này năm ngoái, cậu muốn biết suy nghĩ của anh có giống mình không.
Vương Cẩm nghĩ một lúc, bỗng nhiên bật cười.
Ngạn Dung hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc là nghĩ gì vậy?”
Vương Cẩm cười nói: “Tết nguyên tiêu năm ngoái, em quá dễ cưng, ngày đó anh rất muốn hôn em.”
Ngạn Dung nhớ lại, nói: “Thế nhưng cuối cùng anh có hôn em đâu, em rất thất vọng.”
Vương Cẩm hôn cậu một lúc, nhẹ giọng nói: “Em vừa đi, anh đã thấy hối hận ngay. Sau này anh thường nghĩ, hình như bắt đầu từ ngày hôm ấy, anh liền bị thằng nhóc nhà em mê hoặc mất rồi.”
Ngạn Dung mở to hai mắt.
Cậu luôn cảm thấy mình động tâm sớm hơn Vương Cẩm rất nhiều, tất cả đều tại Vương Cẩm dụ dỗ cậu, cậu cho rằng phải mãi sau này Vương Cẩm mới cảm thấy có hứng thú với mình.
Thì ra bọn họ rung động cùng lúc, gần như là trong cùng một ngày, hai người liền bị đối phương mê hoặc, từ đấy hãm sâu vào trong ái tình.
Cậu cực hài lòng, ôm lấy Vương Cẩm, nói: “Vương Cẩm Châu, anh là tốt nhất, tốt nhất quả đất luôn!”
Vương Cẩm ôm lại cậu, dịu dàng hỏi: “Còn đau không? Có muốn tắm rửa không?”
Cậu lắc đầu một cái, làm nũng hỏi: “Ba ba, vậy rốt cuộc Ngạn Dung của ba ba có ngọt không? Ngọt đến nhường nào?”
Vương Cẩm cười cong cả mắt, nói: “Ngạn Dung của ba ba, ngọt nhất quả đất luôn.”
Ngạn Dung vui vẻ nhào vào trong lồng ngực của anh, cọ tới cọ lui.
Hôm nay là ngày tròn một năm bọn họ yêu nhau.
Sau này bọn họ còn muốn trải qua rất nhiều năm ‘tròn’ như vậy, cả đời này đều là tết nguyên tiêu, mãi mãi yêu đối phương nhiệt tình như ngày hôm nay.
Mỗi một ngày trong cuộc đời này, đều sẽ như ngày hôm nay, là người yêu ngọt ngào nhất của đối phương.
– HẾT –
Dạo này đã đi làm, chẳng mấy khi để ý weibo, hôm qua sinh nhật nên được nghỉ, lượn lờ thế nào lại tìm ra cái này =))) Triệu hồi beta  (*๓´╰╯`๓)♡
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.