Tiếng thét còn chưa dứt, Phong Hạo đã vọt tới trước mặt Lăng Lang, chỉ thấy anh cả người cuộn lại ngã dưới đất, đồng tử kịch liệt co rút, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hô hấp dồn dập gần như khò khè. 
"Sao lại thế này?" Thanh âm của Phong Hạo tràn ngập khẩn trương trước nay chưa từng có. 
Trợ lý luống cuống, “Tôi, tôi không biết, đang êm đẹp đột nhiên liền...” 
Phong Hạo không chút nghĩ ngợi đem Lăng Lang ôm ngang lên, "Trước đến bệnh viện." 
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, ba chân bốn cẳng lên hỗ trợ, người đại diện động tác so với Phong Hạo còn nhanh hơn, lái một cái xe thùng đến cửa, hắn không biết từ nơi nào biến ra cái đèn báo hiệu gắn lên trần xe, "Mau lên xe!" 
Phong Hạo không nói hai lời bếLăng Lang vào, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ló ra ngoài xe quát, "Đem mấy đố anh ấy vừa ăn mang theo!" 
"Anh ấy vừa rồi không có ăn..." Trợ lý nói đến một nửa thì kịp phản ứng, "Anh ấy có uống cà phê! Cái tách!" 
Người đại diện đã nhấn ga vọt ra ngoài, trợ lý dùng cái gói to bọc cái chén Lăng Lang vừa dùng qua lại, ngồi lên một chiếc xe khác, hai xe một trước một sau hướng bệnh viện gần nhất lao tới. 
Trong xe Lăng Lang thẳng tắp nhìn chằm chằm Phong Hạo, nhưng tiêu cự sớm không biết đã tan rã đến phương nào, cả người anh đều sa vào trong mối hoảng loạn khó hiểu, đốt ngón tay nắm quần áo Phong Hạo vì dùng sức quá độ mà trắng bệch. 
"Ráng chịu đựng," Phong Hạo ôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-nhi-nguong-vong-cho-anh-nhin-len/1492425/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.