Nhìn thấy động tác của hắn, ý nghĩ đầu tiên của Lăng Lang là lưu toan (acid sulfuric),nghệ sĩ kiếm cơm bằng gương mặt bị tạt lưu toan, Lăng Lang tuyệt đối không phải là người đầu tiên bị, cũng nhất định không phải người cuối cùng.
Anh phản xạ có điều kiện đưa tay chắn, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, một thân ảnh bay lại, che cả người Lăng Lang dưới thân, ngay sau đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, khiến toàn bộ người nghe không rét mà run.
Đại sảnh nhất thời hỗn loạn, mọi người chạy trốn khắp nơi, tiếng thét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác, sợ lây dính một giọt loại chất lỏng ăn mòn này.
Người đại diện chỉ dựa vào một loại bản năng mà che chắn cho Lăng Lang, đến khi đại não kịp phản ứng, tức thì một thứ cảm giác sợ hãi mãnh liệt sinh ra, hắn không thể khống chế liên tục kêu thảm thiết, nhìn Lăng Lang tháo xuống khẩu trang lo lắng hỏi han, thấy miệng đối phương cử động nhưng lại không thể nghe nửa âm tiết.
Người đại diện kêu nửa ngày, rốt cục dừng lại, cúi đầu nhìn nhìn bản thân bị lưu toan tạt trúng, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào.
Hắn đưa bàn tay dính chất lỏng đến trước mũi ngửi ngửi, lại liếm liếm, tức giận mắng, “Mẹ nó, là đường gluco!”
Lăng Lang thở dài một hơi nhẹ nhõm, vẻ lo lắng trên mặt trong nháy mắt tiêu thất, người đại diện nhất thời có chút hối hận, hắn khó có được chứng kiến Lăng Lang biểu lộ tình cảm thật, nhất là bộ dáng lo lắng, sớm biết thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-nhi-nguong-vong-cho-anh-nhin-len/1492426/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.