“Tại sao mày lại đến đây.” Bạc Vũ Thần nói.
Giọng nói của hắn lúc này vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt cũng đầy sát khí tựa như muốn giết người trước mặt kia.
Kẻ kia không ai khác chính là kẻ mà hắn hận nhất đời này, kẻ đã cướp đi công chúa nhỏ của hắn, cướp đi người em gái bé bỏng của hắn.
“Sao vậy? Dù sao cũng từng là bạn thân sao lại nói lời cay đắng như vậy chứ.”
“Thằng khốn.”
Hắn bây giờ thực muốn băm xác kẻ trước mặt này ra, tại sao năm đó hắn lại coi kẻ này là trỉ kỉ chứ.
Kẻ mà hắn đã vô cùng tin tưởng, coi như tri kỷ lại đâm sau lưng hắn một nhát dao chí mạng.
Khiến hắn mãi mãi mất đi người em gái hắn trân trọng nhất.
“Hahaha. Bạc Vũ Thần ơi Bạc Vũ Thần chẳng lẽ mày đã quên năm đó em gái mày chết như thế nào rồi sao.”
Phải rồi. Bây giờ hắn mới nhớ đến, năm đó là tại hắn đã bỏ lại em gái một mình mới cho hắn ta cơ hội ra tay.
Để rồi, cái mà hắn nhận lại là thi thể lạnh ngắt của Bạc Vũ Tuyết.
Giờ phút này hắn dường như đã nhớ ra gì đó.
Hắn đã bỏ lại Từ Tịnh Lan một mình, giống như năm đó vậy, hơn nữa lần này quá khác biệt, lần này còn có thêm một người nữa, người này vẫn luôn là nốt chu xa sâu trong lòng hắn vĩnh viễn không thể xoá nhoà.
Nghĩ đến cảnh hai người kia cũng sẽ rời xa hắn như em gái hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-le-em-khong-nen-yeu-ngai/3471188/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.