Anh xuống tới nơi thấy cô đang ngồi dựa vào sô pha nghịch điện thoại, có lẽ sợ bị phát hiện nên đã trùm kỹ không thấy mắt mũi ra sao nhưng vóc dáng của cô anh lướt một giây liền nhận ra ngay. 
Lễ tân thấy ông chủ tự nhiên xuống tận dưới này liền vội tiến đến chào hỏi: “Chủ tịch.” 
Trần Cảnh Vũ cũng không liếc mấy cô nàng lấy một cái, anh chỉ lên giọng lạnh tanh: “Tiếp tục làm việc.” 
“Vâng ạ.” Huhu ông chủ đúng là siêu cấp dọa người mà. 
Lúc này mấy cô gái mới thấy ông chủ của bọn họ là xuống tận đây để đón cô gái kia. OMG. Cô gái kia là ai? Người yêu? Ông chủ bọn họ có tin đồn không gần nữ sắc mà. Vậy em gái? Hình như ông chủ cũng không có em gái? Bạn thân? Cái này cũng giống như có người yêu vậy. Vậy chắc là họ hàng, nhưng họ hàng thế nào mà khiến đích thân ông chủ xuống tận nơi đón thế này. Lại nhớ khi nãy họ không cho cô gái này gặp ông chủ, ôi thôi xong rồi. Chắc không đuổi việc mình chứ, mình chỉ làm theo nguyên tắc mà. 
Trần Cảnh Vũ ngồi xuống bên cạnh cô gái, anh nắm lấy tay cô khẽ đưa lên môi hôn nhẹ: “Sao lại tới đây? Hửm?” 
Nhạc Quân cất điện thoại nhìn anh giọng nói tinh nghịch: “Nhớ anh được không?” 
“Ừm, anh cũng nhớ em. Đi theo anh.” Nói xong Trần Cảnh Vũ không quan tâm nhiều ánh mắt đang sắp trợn to như muốn rớt ra ngoài của nhân viên. Anh vừa kéo tay cô vừa ôm eo cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-chong-yeu/2671661/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.