Phi Nhi nghiên đầu, liếc nhìn về phía cái cánh bị thương, băng vải trắng xóa, thương thế này, ít nhất một tháng cũng không thể bay. Đôi mắt đẹp xẹt qua bên giường, nhìn Đa Duy, khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ, nhíu chặt mi, vẻ mặt áy náy.
“Phi Nhi, vừa rồi…… Vừa rồi thật có lỗi.”
Hai mươi bảy năm qua, lần đầu tiên nói xin lỗi, lại là một nữ nhân, lại không phải là nương, mà chính là nữ nhi của hắn, nữ nhi mà hắn để ý.
Phi thường để ý!
Phi Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau lại mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu, kéo tay hắn, đặt trên má phấn, cọ cọ: “Đa Duy, không tức giận, không tức giận.”
“Hảo hài tử.”
Trong ngực đột nhiên thấy thật ấm áp, con ngươi đen trở nên thâm thúy, cùng nàng nhìn nhau.
Bàn tay mềm mại xoa xoa đôi mắt của mình, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, Phi Nhi nhẹ giọng nói: “Đa Duy, giúp ta ngủ ngon, được không?”
Diêm Vô Xá mới sực nhớ tới đêm đã khuya, tiểu tử kia lại chảy nhiều huyết như vậy, nhất định mệt chết đi. Vội vàng cởi áo khoác, nằm trên giường, đem Phi Nhi ôm ở trong lòng, làm cho nàng nằm sấp mà ngủ, tận lực không nên đụng đến miệng vết thương phía sau lưng.
Chẳng qua, mỹ nhân hoa lệ, phiếm tình chi thâu, nhiệt huyết mênh mông, Diêm Vô Xá, khằng định đêm nay mất ngủ !
“Ân……”
Thiên hạ trong lòng khinh ngâm một tiếng, hai luồng mềm mại hơi hơi thay đổi vị trí, ma sát vào vòm ngực to lớn, làm cho hắn nhất thời toàn thân cứng ngắc.
Phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-sinh-vuong-phi/173909/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.