“Nói cho ta biết, con rốt cuộc từ đâu đến?”
Phi Nhi tò mò nhìn Diêm Vô Xá, không hiểu hắn đang muốn hỏi cái gì.
Diêm Vô Xá buông tay nàng ra, chỉ vào sông Duyên Phận:
“Con có thể khống chế thủy?”
“Ân.” Phi Nhi gật đầu thật mạnh.
“Vì sao?”
Vì Diêm Vô Xá hơi kích động, cánh buông ra hơi mang theo ít lực đạo, làm bọt nước còn vươn trong lòng bàn tay bắn ra, thuỷ mâu lóe lên, bọt nước từ từ bay lên, cảnh tượng trước mắt làm hắn đột nhiên nhớ đến tình cảnh ngày trước, khi cùng Phi Nhi tắm rửa.
Diêm Vô Xá kinh ngạc, nhìn chăm chú những bọt nước đang nhảy lên, trước kia còn tưởng rằng đó là trùng hợp, nguyên lai Phi Nhi thật sự có thể khống chế thủy.
“Ta là Thủy Tinh Linh, Đa Duy.”
“Thủy Tinh Linh?”
“Ân!”
Phi Nhi mỉm cười, gật gật đầu, hai vòng lên cổ Diêm Vô Xá, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên “Nếu một ngày nào đó, Đa Duy không cần ta nữa, ta liền hóa thành bọt nước bay đi, mãi mãi cũng không trở lại.”
Mày kiếm nhăn lại, trong lòng chấn động, Diêm Vô Xá cảm thấy một cỗ sợ hãi cực độ trong ngực bỗng dưng dâng lên, dần dần khuếch tán toàn thân, con ngươi đen nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo, lấp lánh ý cười của nàng.
Vì sao biết rõ nàng đang đùa giỡn với hắn, chính mình vẫn là cảm thấy sợ hãi?
Sợ hãi nàng thật sự biến thành bọt nước, rời xa hắn……
Đột nhiên, Diêm Vô Xá, hai cánh tay duỗi ra, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-sinh-vuong-phi/173908/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.