“Con còn có vết thương trong người, làm sao có thể chịu đựng những đau đớn hàng ngày ( cuộc sống khổ luyện) được? Chờ phụ thân trở về rồi chơi với con, được không?”
“Không! Con cũng đi, con có thể bảo vệ Đa Duy.”
“…… Phi Nhi, đừng tùy hứng, ngoan ngoãn ở lại đi!”
Diêm Vô Xá kiên quyết để lại một câu, giúp nàng ngồi xuống rồi quay đầu bước đi.
Hắn sợ chính mình mất đi nguyên tắc nên không muốn cùng nàng tranh luận nữa, sủng ái nàng quá mức là loại hành vi khôngcó trách nhiệm, sẽ làm nàng mất đi năng lực tự lập.
“Đa Duy, cha không thương Phi Nhi sao?”
Bóng hình cao lớn đang muốn rời đi chợt đứng sững lại, cả người cứng ngắc mà không biết trả lời như thế nào.
Yêu? Giữa bọn họ có thể sử dụng đến từ “yêu” sao?
Phụ thân và nữ nhi yêu nhau?
Dường như vào giờ khắc này, hắn cực kỳ chán ghét loại tình yêu này, không muốn có loại yêu này với nàng!
“Ta không thương con!”
Diêm Vô Xá lạnh lùng trả lời rồi tiêu sái rời đi, chỉ để lại phía sau nỗi tuyệt vọng cực độ đang rung động trong lòng ……
Vừa bước ra cửa, khóe mắt đảo qua một bóng người lén lút bên cạnh thì Diêm Vô Xá nhíu mày gầm nhẹ: “Nương, nương nghe lén!”
“Tiểu tử thúi nhà ngươi, con hại chết người của con rồi!”
Lão phu nhân trừng mắt nhìn Diêm Vô Xá một cái rồi vội vàng đi vào phòng để an ủi tâm linh yếu đuối đang bị thương kia.
Diêm Vô Xá không tiếp thu vì hắn nghĩ mình không làm gì sai, đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-sinh-vuong-phi/173910/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.