Trạm xe lửa Hải thành.
Hơi nước của tàu hỏa phun đầy bầu trời hoàng hôn, tiếng còi tàu vang lên đi đôi với thân sắt thép dần dần dừng lại.
Ánh sáng trải rộng, hành khách mệt mỏi ùn ùn xuống tàu, nhà ga yên tĩnh và trống trải lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Một thanh niên lạnh lùng khoác áo gió màu khói xám, một tay xách vali, một tay đỡ một con mèo to biếng nhác mệt mỏi đang tựa lên vai hắn, bàn tay săn sóc vuốt phẳng vạt áo ghi-lê hơi nhăn của người trong lồng ngực.
Hắn không để ý ánh mắt người ngoài, nghiêng đầu khẽ nói: "Về nhà rồi ngủ tiếp."
"Ừ..."
Dung Phỉ ôm lấy vai Cố Kinh Hàn, mắt nâng lên, nhìn ra xung quanh, mỉm cười, "Đi hơn một tháng rồi. Bọn họ sẽ không nghĩ chúng ta đào hôn chứ, ở Kỳ Sơn không có một cú điện báo nào, cũng không có người đến tìm... Phụng Dương quán có đến đón người phải không? Bọn họ tính quẻ vẫn còn chuẩn nhỉ."
Huyền Hư còn chưa ra khỏi trạm xe lửa thì đã bị Phụng Dương quán kéo chạy mất hút, gã cũng rất sợ bị hai vị bạo chúa này bóc lột tiếp, thế là cặp giò chạy nhanh như dài ra, chớp mắt phóng đi.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ cũng không muốn giữ gã lại.
Gã đến Kỳ Sơn là vì nhiệm vụ của Phụng Dương quán, dù sao cũng phải trở lại. Có điều, chú anh Huyền Hư đã trở thành bạn chí cốt, Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ kết hôn, người có thể không đến nhưng tiền mừng thì phải đưa trước.
Dung thiếu gia ước chừng thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659801/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.