Đám cưới của Dung thiếu gia và Cố đại thiếu đã gây chú ý cho hơn một nửa Hải thành.
Nếu nói trước đó vẫn còn người không tin, cho rằng giữa hai nhà có nội tình gì khác, vốn chỉ là một giao dịch giả, hoặc là Cố gia không biết xấu hổ bám vào Dung gia, vậy thì hôm mười sáu tháng mười đó, tất cả đã bị tát cho một bạt tai vang dội, buổi hôn lễ tưng bừng náo nhiệt như vậy, e rằng có tìm khắp Hải thành cũng không tìm ra đám thứ hai.
Dung thiếu gia chỉ bò lên giường một lần trước khi kết hôn, đến đêm trước ngày kết hôn thì lại không thấy đến.
Cố Kinh Hàn cũng không thấy lạ, trước đó, Dung Phỉ vô duyên vô cớ mất tích một đêm, nói vậy đêm hôm nay, cho dù Dung phu nhân một đêm không ngủ thì cũng phải chuyển ghế ngồi trông Dung thiếu gia chết dí ở trên giường, để cậu không thể quậy phá nữa.
Không có Dung thiếu gia, đêm đó trôi qua rất rất rất chậm.
Cố Kinh Hàn vẫn chưa ngủ mà đang ngồi thiền ở trên giường đến tận hai giờ sáng. Sau đó, ở trong bóng đêm mênh mông đen kịt, hắn đứng dậy rửa mặt và thu dọn đồ đạc.
Ba giờ sáng, Tiết Bình đi tiểu đêm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở hành lang, sợ hết cả hồn.
Lúc nhìn kỹ lại thì thấy con trai của mình mặc lễ phục cưới không biết Dung gia tìm ở đâu đưa tới, giờ đây đang vừa chỉnh sửa cổ tay áo vừa đi xuống lầu.
"Con mình mộng du sao?"
Tiết Bình hơi chần chờ, đi theo xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659802/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.