Chương trước
Chương sau
“Có động tĩnh!” Ngay khi Lăng Lan chạy tới, đám người Kiều Đình đột nhiên cảm giác dưới chân mình xuất hiện chấn động.

Tất cả mọi người trở nên khẩn trương, bởi vì trên radar của bọn họ vẫn là trống rỗng, căn bản không tra ra chấn động này đến cùng là do gì gây ra.

Lúc đầu cảm giác chấn động này chỉ nhẹ nhàng chậm chạp, vài giây sau liền trở nên kịch liệt, đám người Kiều Đình liền hiểu rõ thứ gì đó sẽ sớm xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Đáng chết, radar tìm kiếm của chúng ta toàn bộ không nhạy.” Mãi đến lúc này bọn Kiều Đình mới hiểu được sự thật này. Chỉ là bọn họ cũng không rõ ràng tạo thành kết quả này là bởi vì Hoàng cấp sư sĩ đem tín hiệu khu vực toàn bộ che chắn hay sao, nếu không phải Lăng Lan có được Tiểu Tứ kỳ ba như thế thì cô cũng sẽ giống đám người Kiều Đình, đến khi nghênh diện địch mới có thể phát hiện đám người Kiều Đình.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Kiều Đình trực tiếp hạ mệnh lệnh, mặc kệ cái gì sẽ xuất hiện, chuẩn bị chiến đấu luôn là đúng. Đương nhiên, Kiều Đình có thể khẳng định thứ gây ra chấn động lớn như vậy tuyệt đối không phải Hoàng cấp sư sĩ kia. Nếu không có Hoàng cấp sư sĩ uy hiếp, Kiều Đình vẫn thật bình tĩnh và lý trí.

“Vâng, đoàn trưởng!” Kiều Đình bình tĩnh cũng làm nhóm đoàn viên còn lại bình tĩnh, nhanh chóng cầm vũ khí phía sau chuẩn bị nghênh chiến kẻ thù bất chợt xuất hiện. Đương nhiên, những cơ giáp sắp tới đó cũng có khả năng là đồng đội, chỉ là bọn hắn bị Hoàng cấp sư sĩ doạ đến thần kinh vẫn luôn căng chặt nên không dám thả lỏng.

Tiêm Đao làm người đứng ở hàng đầu trong đội hình nên là cơ giáp đầu tiên thấy được ngoại hình của những người mới tới,  ánh mắt hắn lộ ra một tia kinh hỉ rồi nhanh chóng báo trong kênh tiểu đội: “Ngoại hình cơ giáp xác định là cơ giáp thực tập của trường quân đội, cấp bậc cao cấp. Có năm chiếc! A, lại xuất hiện một chiếc nữa, chiếc cơ giáp kia là —— Vương bài cơ giáp!”

Nhóm đoàn viên ngay khi nghe được đối phương thao tác chính là cơ giáp thực tập của trường quân đội trong lòng tức khắc an tâm. Chỉ là, tin tức cuối cùng theo sau làm mọi người kinh sợ……

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, trong toàn bộ trường quân đội, chỉ có đoàn trưởng của bọn họ - Lôi Vương Kiều Đình có tư cách điều khiển Vương bài cơ giáp, bọn họ chưa bao giờ nghe qua trong trường quân đội còn có người thứ hai có thể thao tác Vương bài cơ giáp, chẳng lẽ người thao tác bên trong chính là giáo viên?

Bọn họ đầu tiên nghĩ đến chính là điểm này, nhưng lập tức liền loại bỏ. Bởi vì trong trường quân đội, mỗi giáo viên Vương bài cơ giáp đều có cơ giáp riêng chuyên biệt, bọn họ tuyệt đối sẽ không lựa chọn điều khiển cơ giáp Vương bài thực tập – cái có nhược điểm rất nhiều so với cơ giáp quân dụng.

Chẳng lẽ bên trong là người điều khiển cơ giáp vượt cấp sao? Ngoại trừ nhóm giáo viên, bọn họ chỉ có thể liên tưởng đến điều này. Chẳng qua khi bọn họ nhìn đến hành động của Vương bài cơ giáp thì lại lần nữa phủ quyết suy đoán của mình. Bởi vì chiếc Vương bài cơ giáp kia hành động vô cùng tự nhiên, không có một chút cảm giác cứng ngắc nào, điều này chứng tỏ người điều khiển bên trong không thể nào là người vượt cấp được, bởi vì khi vượt cấp, bọn họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn, chỉ một bước đi thôi cũng sẽ tiêu hao phần lớn tinh thần lực cùng thể lực của người điều khiển, những người điều khiển vượt cấp không thể tạo ra cảm giác mượt mà tự nhiên như vậy.

Không đợi đám người Kiều Đình nghĩ tiếp vấn đề này, trong nháy mắt, hai bên rốt cuộc đối mặt, ngay tại lúc đối phương cách khoảng trăm mét thì họ đột nhiên dừng bước, sáu giá cơ giáp cùng bọn họ cách tương đối xa cũng không lựa chọn tới gần.

Ngay lúc Kiều Đình nghĩ muốn chủ động tiến lên dò hỏi thì không khí trên không của đột nhiên xuất hiện một tia dao động. Hoàng cấp cơ giáp vốn biến mất lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt đám người Kiều Đình.

Nhìn đến chiếc Hoàng cấp cơ giáp quen thuộc này sắc mặt đám người Kiều Đình nháy mắt trắng bệch. Cho dù là Kiều Đình thì trong lòng cũng nhịn không được lộp bộp một chút, kêu thảm. Không nghĩ tới bọn họ vẫn không thể tránh được ma chưởng của đối phương, chẳng lẽ hôm nay bọn họ thật sự muốn chết ở chỗ này sao?

Khi trong lòng đám người Kiều Đình nhịn không được tuyệt vọng, Hoàng cấp sư sĩ đứng giữa không trung đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Hai đội chúng mày hãy nghe đây, chỉ cần có thể tiểu đội đối phương giết sạch thì chúng mày sẽ có tư cách được sống sót, nếu không tao sẽ tự mình động thủ, lúc ấy, hai đội chúng sẽ không có bất kỳ một người nào có thể may mắn thoát khỏi.”

Kiều Đình nghe vậy ánh mắt đột nhiên co rụt lại, không nghĩ tới Hoàng cấp cơ giáp mang đối phương đến là muốn nhìn bọn họ giết hại lẫn nhau, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm chiếc cơ giáp Vương bài thực tập kia đến tột cùng là ai điều khiển, nhưng không hề nghi ngờ, tiểu đội này cùng bọn họ giống nhau, đều là học sinh trường quân đội.

Vốn dĩ hai đội có thể giao phó phía sau lưng, tín nhiệm chiến hữu, nhưng hiện tại lại bị buộc lựa chọn đấu tranh sinh tử ……

Thật sự muốn giết bọn họ sao? Trong lòng Kiều Đình rối rắm, có hy vọng sống sót, hắn đương nhiên không muốn chết, hắn tin tưởng, mười ba người bọn họ đối phó với sáu người đối phương tuyệt đối có thể lấy được thắng lợi cuối cùng, bởi vì trừ bỏ một chiếc là Vương bài cơ giáp, năm chiếc còn lại đều là cơ giáp cao cấp, mà bên Lôi Đình, trừ bỏ hắn là Vương bài cơ giáp, những người khác đều là đặc cấp cơ giáp, mặc kệ từ nhân số nhiều hơn hay là cơ giáp cấp bậc cao hơn đều là bọn họ  chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Nhưng vì mạng sống, thật sự muốn giết đồng học của mình, những chiến hữu tương lai sao? Kiều Đình đột nhiên đánh một cái rùng mình, hắn vô pháp tưởng tượng tay mình nhiễm máu tươi đồng bọn thì sẽ như thế nào, nếu thật sự vậy thì hắn còn khác gì cầm thú chứ?

“Một người đều cần có cái nên làm và có việc không nên làm!” “Nếu lựa chọn làm một Cơ giáp sĩ, từ lúc bắt đầu liền phải có tinh thần hy sinh.” Giọng nói nghiêm khắc của thầy Đường Ngọc đột nhiên vang lên ở bên tai làm cả người Kiều Đình bừng tỉnh lại.

Đúng vậy, nếu bọn họ thật sự như Hoàng cấp sư sĩ nói, vì sinh tồn mà lựa chọn tự tàn sát đồng đội thì cho dù cuối cùng may mắn sống sót, tín ngưỡng của mình cũng đồng dạng bị huỷ hoại.

Kiều Đình ánh mắt từ mê loạn đến thanh minh, từ do dự đến kiên định…… Rốt cuộc sau mấy giây trầm mặc, Kiều Đình mở miệng trả lời: “Tôi cự tuyệt!” Tuy rằng Kiều Đình thập phần kiêu ngạo tự phụ, thích khống chế thiên tài, vì đạt tới mục đích mà làm ra một ít thủ đoạn ti tiện, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì sống sót mà đánh đổi tính mạng đồng đội.

Kiều Đình kiên quyết cự tuyệt làm ánh mắt Lăng Lan nhanh chóng hiện lên một tia bội phục, bởi vì hắn cự tuyệt, tương đương lựa chọn từ bỏ sinh mệnh chính mình. Mặc kệ từ phương diện nào xem xét, đoàn đội Kiều Đình đều thắng.

Kiều Đình nói làm đoàn đội hắn phát ra vài tiếng kinh hô, bất quá thực nhanh lại khôi phục bình tĩnh, có lẽ Hoàng cấp sư sĩ đề nghị đích xác làm đoàn viên Kiều Đình có chút tâm động, mà khi Kiều Đình cự tuyệt bọn họ có tiếc hận, nhưng càng nhiều lại là thở dài nhẹ nhõm.

Tuy rằng nếu Kiều Đình lựa chọn đánh chết đối thủ quả thật có khả năng làm cho bọn họ đều sống sót, nhưng xong việc bọn họ phải thừa nhận tâm linh tra tấn, thậm chí bọn họ còn muốn băn khoăn, tương lai một ngày nào đó Kiều Đình có thể vì ích lợi bản thân mà bán bọn họ hay không.

Kiều Đình nói làm ánh mắt Hoàng cấp sư sĩ đột nhiên lạnh lùng, hắn phẫn nộ mà giơ lên súng ống trong tay, nhắm ngay Kiều Đình cười lạnh nói: “Cũng dám cự tuyệt tao, tao rất tức giận, một khi đã như vậy, liền bắt đầu từ mày đi!” Nói xong, hắn liền ấn hạ cò súng, một chùm tia sáng với uy lực cực đại từ họng súng đột nhiên phóng ra.

Kiều Đình thấy thế vội vàng thao tác cơ giáp tiến hành né tránh, nhưng đối phương xạ kích tốc độ cực nhanh, tốc độ này vượt xa súng ánh sáng xạ kích tốc độ của Vương bài cơ giáp, điều này làm cho Kiều Đình có chút chuẩn bị không đủ, cứ việc hắn đã liều mạng né tránh thì cũng chỉ có thể né tránh cho bộ phận yếu hại của cơ giáp. Ngay khi thấy sẽ bị đánh trúng chân trái, trước mặt Kiều Đình đột nhiên xuất hiện một cự kiếm chắn phía trước chùm tia sáng.

“Phanh” một tiếng vang lớn, cự kiếm đột nhiên rơi xuống trên mặt đất, lúc này cự kiếm đã nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, cự kiếm có độ chắc chắn vượt xa vỏ ngoài của cơ giáp, nhưng năng lượng của Hoàng cấp sư sĩ quá lớn làm bên trong cự kiếm hòa tan thành một khối sắt, giữa cự kiếm thậm chí còn xuất hiện vô số lỗ nhỏ.

Năng lượng chùm tia sáng rốt cuộc biến mất, Kiều Đình kinh sợ mà nhìn cự kiếm to lớn rơi ở dưới chân mình …… A, không, hiện tại chỉ có thể nói là một khối sắt thép khổng lồ mà thôi, chỉ từ hai đầu thì mới mơ hồ nhìn ra dáng vẻ của kiếm. Hắn biết nếu không phải cự kiếm này đột nhiên xuất hiện, một kích vừa rồi tất nhiên sẽ khiến cơ giáp hắn tổn hại, thậm chí không khéo một cái, có thể nguy hiểm đến sinh mệnh chính mình.

Kiều Đình không tự chủ được mà nhìn về phía Vương bài cơ giáp thực tập, ánh mắt lộ ra một tia cảm kích, hành động này của đối phương, liền tỏ vẻ lập trường của bọn họ cũng giống hắn, không muốn giết hại bạn của mình.

Quả nhiên, ngay sau đó Kiều Đình liền thu được yêu cầu trò chuyện của đối phương, tuy rằng Kiều Đình không biết đối phương dùng biện pháp gì biết được kênh tiểu đội của bọn họ nhưng có thể cùng đối phương tiến hành nói chuyện, xác định nắm tay hợp tác kháng địch thì những thứ này chẳng còn quan trọng nữa.

Lăng Lan cùng Kiều Đình giải thích ngắn gọn tình huống, xác định hợp tác liền nôn nóng hỏi Tiểu Tứ có liên lạc được với cha chưa.

Trong ý thức hải Tiểu Tứ, đồng dạng gấp đến độ mồ hôi ướt đẫm, biết sinh mệnh của Lan lão đại nguy cấp, Tiểu Tứ khẩn trương đến mức không cách nào khống chế được cảm xúc chính mình, điều này làm con chip mạng của nó xuất hiện trạng thái cực nóng……

“Lão đại, vẫn không thành công, Trình tự bảo mật của Thần cấp cơ giáp quá cường đại, trong khoảng thời gian ngắn em không có biện pháp xâm nhập đầu não đối phương.” Tiểu Tứ xoa xoa cái trán mồ hôi nhanh chóng trả lời.

“Em chỉ cần đem tin tức cầu cứu gửi đi đến chỗ cha là được rồi mà.” Lăng Lan nghe vậy cái trán đã chảy ra mồ hôi trong nháy mắt lại toát ra nhiều hơn, không nghĩ tới Tiểu Tứ trong lúc vội vàng sẽ làm lỗi này, lựa chọn con đường khó nhất. Thử nghĩ xem, đó chính là Thần cấp cơ giáp đó, nếu trình tự đầu nãoThần cấp cơ giáp dễ công phá như vậy, nó còn là Thần cấp cơ giáp sao?

Lăng Lan nói làm cả người Tiểu Tứ tức khắc cứng lại, nó đột nhiên phát hiện chính mình đang làm chuyện ngu xuẩn, đúng vậy, nó chỉ cần đưa toạ độ của bọn họ cùng tin tức nguy hiểm nói cho cha không phải là xong sao? Căn bản không cần phải cùng đối phương tiến hành trò chuyện ……

Thì ra, Tiểu Tứ theo thói quen mà đi xâm lấn cơ giáp đối phương, nó muốn tiến hành giao lưu trực tiếp, lại không nghĩ rằng chính mình hoàn toàn có thể gửi đi một thư là có thể làm Lăng Tiêu tiến đến cứu mạng……

“Lão đại, em lập tức gửi thư.” Tiểu Tứ ảo não đến căn bản không dám nhìn ánh mắt của Lăng Lan, nó nhất định bị lão đại phỉ nhổ, vì sao nó ngốc như vậy chứ? Trong lòng tiểu Tứ u ám một mảnh, vốn dĩ tương lai tối đẹp sáng lạn lập tức trở nên ảm đạm, có khả năng nó sẽ bị lão đại đá khỏi ghế tiểu đệ số.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.