Chương trước
Chương sau
Sau vài giây khi Hoàng cấp cơ giáp rời khỏi khu nghỉ chân thì liền dừng tại chỗ cách khu nghỉ chân khoảng mấy km, trực tiếp chặn phía trước đám người Lôi vương đang định đi nơi khác.

Nhìn Hoàng cấp cơ giáp đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cho dù là Lôi vương Kiều Đình cũng nháy mắt mất đi bình tĩnh, phản ứng đầu tiên chính là hoảng sợ mà dẫn đội viên liều mạng chạy trốn.

“Thật là một đám hèn nhát!” Hoàng cấp sư sĩ khinh thường mà nói, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, trên lộ tuyến mà mấy người này lựa chọn đào thoát đang có một tiểu đội gồm tám cơ giáp tiến về phía này ……

“Có lẽ mình có thể ngoạn một trò chơi thú vị rồi.” Khoé miệng Hoàng cấp sư sĩ lộ ra một nụ cười quỷ dị, đây chính là trò chơi mà hắn thích nhất.

Có chủ ý, Hoàng cấp sư sĩ không lựa chọn trực tiếp xử lý đám người Lôi Vương mà là lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ giống như một cái bóng, đồng thời hắn lựa chọn đem khu vực này tiến hành che chắn, điều này làm cho hai đội cơ giáp phía dưới không cách nào dùng radar biết được đối phương tồn tại……

“Cái gì?” Hoàng cấp sư sĩ đột nhiên kinh hô một tiếng, bởi vì hắn phát hiện tám cơ giáp vốn dĩ đang cấp tốc đi tới phía bên này đột nhiên dừng lại. Chẳng lẽ bọn họ phát hiện cái gì? Hoàng cấp sư sĩ lập tức phủ định khả năng này, bởi vì có công năng che chắn của Hoàng câp cơ giáp, trừ phi là Thần cấp cơ giáp, những cơ giáp khác không cách nào mà phá giải.

“Thật là phiền phức!” Động tác theo sau của đối phương làm Hoàng cấp cơ giáp phi thường khó hiểu cùng buồn bực, hắn không nhịn được âm thầm mắng một tiếng, lắc mình một cái liền biến mất trong không trung không thấy bóng dáng.

Vẫn luôn liều mạng trốn thoát, đám người Lôi Vương đang lâm vào tuyệt vọng đột nhiên phát hiện Hoàng cấp cơ giáp vẫn luôn đi theo phía sau biến mất, nhiều cơ giáp không thể không chế mà quỳ xuống dưới. Duy nhất còn có thể đứng vững chính là Lôi Vương……

“Hắn buông tha chúng ta?” Kiều Đình vô pháp tin tưởng mà mở miệng hỏi, thanh đao treo cao trên đỉnh đầu cứ như vậy mà biến mất? Lôi Vương thực hoài nghi hắn có phải đang nằm mơ hay không.

“Người kia đã không còn nữa, khẳng định buông tha chúng ta.” Một đoàn viên thở hồng hộc mà trả lời, hắn thực may mắn có thể nhặt về một cái mạng, ngay lúc muốn rời đi liền nhìn thấy Hoàng cấp cơ giáp vẫn luôn đi theo bọn họ, hắn cho rằng bọn họ đều phải xong đời.

“Lão đại.thừa lúc người nọ rời đi, chúng ta vẫn là nhanh rời khỏi nơi này đi.” Một đoàn viên khác vẫn như cũ thập phần kinh sợ. Cho dù vừa rồi dùng toàn lực trốn thoát làm thể lực đã tiêu hao đến bảy tám phần, nhưng hắn vẫn là cho rằng nơi này không an toàn, vẫn là nhanh rời đi thì tốt hơn.

“Vậy nên đi nơi nào đây? Chúng ta căn bản không biết đối phương đi nơi nào. Một khi chọn trùng phương hướng mà đối phương muốn đi thì không phải tìm chết sao?” Một đoàn viên khác nhìn thoáng qua radar của mình, phát hiện phía trên trống rỗng, chung quanh mười km đều không có một cái cơ giáp nào, có vẻ rất an toàn, nhưng càng là như vậy, hắn càng cảm thấy khó có thể lựa chọn.

“Chúng ta vẫn nên về khu nghỉ chân đi, nơi đó có bộ đội Liên Bang, còn có thầy Đường Ngọc nữa.” Có người đề nghị quay lại địa phương cũ, trong cảm nhận của bọn họ, Đường Ngọc là cường đại, có thể bảo hộ bọn họ, hơn nữa người nhiều lực lượng lớn, tính an toàn cũng cao.

“Không ổn, tôi vẫn cho rằng nơi đó nguy hiểm nhất, cho dù không gặp kẻ thù ở trên đường thì tôi vẫn nghĩ Hoàng cấp cơ giáp đó muốn đến khu nghỉ chân, nếu hắn thật sự ở đó thì cho dù có thầy Đường Ngọc thì cũng không ngăn cản được.” Kiều Đình cười khổ nói, cho dù thầy Đường Ngọc là Vương bài chi vương thì khi đối mặt với Hoàng cấp sư sĩ, một chiêu cũng khó mà gánh nổi.

Hiển nhiên, đó chỉ là một lý do mà Kiều Đình nói ra để không trở về, còn một lý do nữa chính là lúc ấy hắn đã cường thế mang theo mười hai người rời đi, là muốn lập công Kiến Nghiệp, nếu xám xịt quay trở về, Kiều Đình cho rằng như thế quá mất mặt, hắn không cho phép ba đội viên có tâm tư khác ở lại chế giễu.

“Phải, đoàn trưởng nói rất đúng.” Đội viên chuyên ủng hộ ý kiến của Kiều Đình lại nhảy ra bày tỏ tán đồng.

“Vẫn là tiếp tục đi theo hướng này thì hơn, nếu Hoàng cấp sư sĩ muốn đi hướng này thì tôi nghĩ không ra, hắn vì sao chủ động biến mất, đi theo phía sau chúng ta không phải càng tốt sao?” Kiều Đình khẽ cắn môi, rốt cuộc lựa chọn tiếp tục đi trước.

Kiều Đình nói không thể nghi ngờ là có chút đạo lý, hơn nữa hắn lại là đoàn trưởng, cho dù có đoàn viên trong tâm còn nghi ngờ nhưng đa số đều đồng ý, dưới tình huống này họ chỉ có thể theo Kiều Đình tiếp tục đi về phía trước.

Mà bên kia, Lăng Lan và mọi người đang dùng tốc độ cao tiến về phía khu dừng chân đột nhiên dừng lại. Lăng Lan dừng lại, không cần phân phó, đội viên trong tiểu đội liền ăn ý mà dừng hành động, lẳng lặng mà phân bố ở xung quanh Lăng Lan, vì có sự phối hợp ăn ý nên bọn họ biết mình phải làm gì, bọn họ tin tưởng đội trưởng của mình sẽ không vô duyên vô cớ dừng chân lại, tất nhiên là đã phát hiện ra cái gì.

Lăng Lan dừng lại chính là vì trong ý thức hải, Tiểu Tứ đột nhiên sợ hãi nhắc nhở cô phía trước có kẻ thù, mà kẻ thù này chính là Hoàng cấp cơ giáp!

Tin tức này làm Lăng Lan chấn kinh,cô trước tiên lựa chọn dừng hành động, sau đó dò hỏi Tiểu Tứ chuyện này đến tột cùng là như thế nào.

Tiểu Tứ đồng dạng cũng rất buồn rầu, nó ôm đầu không thể tin nói: “Em cũng không hiểu, thế giới này không phải có tuyên ngôn cộng đồng là Vương bài cơ giáp trở lên là không cho phép xuất hiện trên chiến trường sao?”

“Lão đại, thay đổi hướng đi đi, rất có thể đối phương phát hiện ra bóng dáng của chúng ta ……” Tiểu Tứ có công năng che chắn, nhưng nó không tự tiện sử dụng  công này trước mặt Hoàng cấp cơ giáp, nó lập tức đưa ra kiến nghị để lão đại nhà mình tạm thời né tránh.

”Được!” Lăng Lan nhanh chóng quyết định nói, cô ý bảo đội viên đi theo mình rồi trực tiếp xoay chín mươi độ, quẹo trái hướng về phía trước nhanh chóng bỏ chạy……

Nếu cứ chạy theo đường cũ mà gặp kẻ thù đang truy tìm thì Lăng Lan đương nhiên không muốn mạo hiểm, cô quẹo trái hướng lên trên để kéo dãn khoảng cách đối với Hoàng cấp cơ giáp.

Nhưng đám Lăng Lan mới cấp tốc chạy chưa đến mười giây thì Tiểu Tứ liền la lên: “Hắn phát hiện chúng ta, hắn từ bỏ con mồi cũ để đuổi theo chúng ta…… Dự tính mười giây sau đuổi tới!” Câu cuối cùng, Tiểu Tứ mang theo tiếng khóc nức nở, bởi vì nó thật sự nghĩ không ra bọn họ có biện pháp nào mới có thể thoát đi ma chưởng của Hoàng cấp sư sĩ.

Lăng Lan nghe vậy, cắn răng, vốn dĩ đang cấp tốc chạy trong nháy mắt dừng lại, cô đột nhiên xoay người hô: “Chuẩn bị chiến đấu”

Một tiếng này của Lăng Lan đồng đội phối hợp cực tốt, động tác nhất trí mà dừng bước chân, đi theo Lăng Lan xoay người nghênh địch, đồng thời, bọn họ đem vũ khí đeo sau lưng cầm vào trong tay.

Khi bọn họ vừa mới làm tốt hết thảy thì liền thấy phía trên bầu trời đêm vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một giáp khổng lồ, cơ giáp hoa lệ duyên dáng cùng thân thể làm sắc mặt mọi người biến đổi,vốn quen thuộc các cấp bậc cơ giáp nên mọi người đều nhận ra, đây là một Hoàng cấp cơ giáp.

Bọn họ đồng thời cũng hiểu rõ vì sao Lan lão đại để bọn họ chuẩn bị chiến đấu, ở trước mặt Hoàng cấp sư sĩ, bọn họ căn bản là trốn không thoát, một khi đã như vậy còn không bằng lựa chọn chiến đấu, cho dù chết cũng chết tôn nghiêm một chút.

“Có điểm ý tứ, thế nhưng có thể thản nhiên lựa chọn tử vong……” Nhìn đám người này lựa chọn khác biệt so với đám người lúc trước, Hoàng cấp sư sĩ cả người hưng phấn, càng là biểu hiện quá mạnh mẽ, hắn càng muốn làm nhục bọn họ, nhìn những người này khi đối mặt tuyệt cảnh tử vong sẽ lựa chọn cái gì, là anh dũng chịu chết, hay là tham sống sợ chết?

“Tao cho chúng mày một cơ hội sống đó chính là trở lại con đường cũ, chúng mày sẽ đụng tới một đám người, đám người đó có mười ba cơ giáp, chỉ cần chúng mày giết chết toàn bộ đối phương, tao liền buông tha chúng mày!” Hoàng cấp cơ giáp đột nhiên mở thiết bị khuếch đại thanh âm nói với tiểu đội Lăng Lan.

Ánh mắt Lăng Lan đột nhiên co rụt lại: “ Đám người kia nếu như tôi đoán không sai hẳn chính là người của chúng tôi, ông muốn nhìn chúng tôi giết hại lẫn nhau?”

Trong thiết bị khuếch đại thanh âm đột nhiên vang lên thanh âm vỗ tay, rất nhanh lại truyền đến giọng nói âm trầm của Hoàng cấp sư sĩ: “Mày thực thông minh, chính xác, tao rất muốn xem chúng mày giết hại lẫn nhau, và đây cũng là lựa chọn duy nhất của chúng mày, nếu chúng mày không chấp nhận thì kết cục của hai đội chúng mày là đều phải chết, chẳng qua là chết trên tay của tao.”

“Đương nhiên, mày cũng có thể lựa chọn tự hy sinh, dẫn dắt đội ngũ của mày tự sát, tao cũng có thể buông tha đám người kia.” Hoàng cấp sư sĩ cười đề nghị nói, thật giống như là Satan, rắc hạt giống dụ hoặc làm người ta không cự tuyệt được.

Lăng Lan trầm mặc, cô đột nhiên không biết nên lựa chọn như thế nào, đối phương không cho cô một lý do nào để cự tuyệt.

Ngay thời điểm Lăng Lan do dự, trên khuôn mặt tuyệt vọng của Tiểu Tứ đột nhiên hiện lên tia kinh hỷ, nó hô lớn: “Lão đại, ba ba tới.”

“Tôi đáp ứng ông!” Lăng Lan trong lòng vui vẻ, cô quyết đoán trả lời. Lăng Lan cũng không phải muốn giết đối phương để đạt cơ hội sống, cũng không nghĩ dẫn dắt đội viên đi chịu chết, cô chính là muốn dùng hết khả năng mà kéo dài thời gian. 

Nếu biết cứu tinh tới, mà lại không cẩn thận chết ở chỗ này thì thật sự quá oan uổng.

Thời điểm Lăng Lan trả lời cũng không quên lệnh cho trong ý thức hải nói: “Tiểu Tứ, nhanh nghĩ cách truyền tin tức đến cho cha để ông ấy tới cứu!”

“Đối phương đang hướng về phía này, tao cho chúng mày mười giây, nếu sau mười giây mà chúng mày còn không có đụng tới bọn họ thì tao liền đem chúng mày phá hủy hoàn toàn, bởi vì chúng mày đều là rác rưởi, căn bản không xứng chơi trò chơi này.” Hoàng cấp sư sĩ cũng không như Lăng Lan mong muốn cho cô quá nhiều thời gian, hắn lại cho bọn Lăng Lan một cái quy định để bọn cô không thể không liều mạng.

“Tao bắt đầu đếm……1……” Hoàng cấp sư sĩ không có cho bọn Lăng Lan có thời gian chuẩn bị, vừa dứt lời liền bắt đầu đếm. Ngay khi Lăng Lan nghe được 1, đầu tiên liền thao tác cơ giáp hướng về phía đối phương.

Mặc kệ mười giây sau sẽ là cảnh gì, cô cần phải tranh thủ mười giây thời gian này, chỉ hy vọng Tiểu Tứ mau chóng liên lạc được với cha……

Nhìn lão đại nhà mình giống như mãnh hổ bay đi ra ngoài, các đội viên của tiểu đội Lăng Lan phản ứng cực kỳ nhanh chóng, thao tác cơ giáp của mình đuổi kịp lão đại ……

“Thật là một đám trẻ ngoan nghe lời, cái này cần phải chơi thật tốt!” Hoàng cấp sư sĩ thấy thế hưng phấn mà liếm liếm môi, tràn ngập ác ý mà nở nụ cười. Giây tiếp theo lúc sau,cái cơ giáp hoa lệ duyên dáng Hoàng cấp cơ giáp lại đột nhiên biến mất,không thấy bóng dáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.