Lăng Lan chỉ cảm thấy bản thân quay cuồng, người bị lốc xoáy kéo vào trong cái động đen mới hình thành ấy, cô không biết mình đã ở trong đó bao lâu, có thể là một giây, có lẽ là mười phút, hay một giờ, thậm chí là đã một ngày trôi qua.
Ý thức của Lăng Lan trở nên trì độn, lúc cô bắt đầu mê mang thì đột nhiên ánh sáng chiếu vào ánh mắt, cô bị lốc xoáy ném văng ra ngoài.
Lăng Lan cảm giác bản thân đang rơi xuống với tốc độ nhanh chóng, cô thấy mình bị bắn ra từ một cái hốc và nơi mình sắp đáp xuống là một bãi cỏ rậm rạp.
Lăng Lan không biết trong lùm cỏ đó có gì nguy hiểm hay không nên nhanh chóng xoay người, làm động tác vận khí xuống chân để đạp lên cỏ, rồi xoay người thêm một vòng nữa để đáp xuống vùng đất trống bên cạnh. Mặc dù đã tiếp đất an toàn và không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm gì nhưng Lăng Lan cũng không dám thả lỏng, cô biết ở một thế giới xa lạ thì dù là chuyện đơn giản nhất cũng trở nên nguy hiểm nhất.
Lăng Lan nhanh chóng xem xét xung quanh nơi mình đang đứng, sau khi dò tìm cẩn thận và biết chắc không có thứ nguy hiểm gì tồn tại thì mới đánh giá khung cảnh xung quanh.
Đây là một sơn cốc rất đẹp, đây là đánh giá đầu tiên của Lăng Lan về nơi mình mới đến.
Trong sơn cốc, cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp, sườn núi xa xa, vô số cây cối, chỗ này là một mảnh lúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2865959/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.