3.
Mộc Miên dẫm lên chiếc bóng của bản thân bị ánh đèn đường kéo dài nhìn khung cảnh về khuya đang dần vắng lặng, chỉ thỉnh thoảng trên đường vẫn xuất hiện vài ba chiếc xe phóng như lao chỉ để kịp giờ nghiêm.
Đưa mắt lia một hồi nhà nhà đều đóng kín mít chẳng để lọt chút gì ra ngoài, Mộc Miên hít một hơi đè nén cảm xúc rối bời trong lòng.
Tra chìa khoá vào cửa, như thường lệ bóng hình người đàn ông vẫn ngồi đó ánh đèn phòng khách hắt lên bờ vai rám nắng, ánh mắt đen nhèm lẫn vào chút vẩn đục theo tháng năm nhìn cô chằm chằm, lời nói phát ra có phần nghiêm nghị lắm.
"Sao giờ mới về? Biết mấy giờ rời không?"
Mộc Miên hơi cắn môi nở nụ cười như thường trả lời "Con ở lại học nên hơi trễ, sao bố chưa ngủ?"
Ông Minh liếc cô con gái của mình, đôi lông mày lúc này mới giãn ra phần nào nhưng vẫn buồn phiền không thôi hơi cao giọng đáp "Hỏi làm gì? Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì xuống ăn đi, ăn uống thất thường rồi đau dạ dày. Bố đi ngủ."
"Dạ, bố ngủ ngon." Mộc Miên thở nhẹ vui vẻ đáp, cánh tay lo lắng đang nắm chặt quai cặp lúc này mới buông ra.
Ông Minh vờ như không thấy quay lưng rời đi.
Lúc này Mộc Miên mới chân trước chân sau khe khẽ lên tầng.
Tắm rửa xong cũng đã khuya, Mộc Miên một tay xoa mái tóc ướt trên khăn lông một tay lướt di động đọc tin nhắn tới như nước lũ đến từ nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-moc-thanh-mien/2749693/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.