Đã gần nửa tiếng trôi qua, sân trường ngoài tiếng hô tập của ban cán sự lớp dành cho bộ môn thể dục thì cũng chỉ có tiếng san sát giữa các cành lá.
Bên hàng ghế đá vẫn hằn bóng lưng hai người thiếu nữ, bóng cây râm ran đáp nhẹ lên gò má, lay động từng hồi, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp dịu dàng.
Mộc Miên dần chấp nhận cái con người bên cạnh sẽ không đứng dậy vào lớp để học nốt nửa tiết còn lại, hẳn lớp 11a6 cũng quen về việc người này sẽ bỏ tiết lắm nếu không đã sớm gọi người vào.
"Nghe hay thật nhỉ?"
"Hả?" Gì nghe hay cơ? Mộc Miên nhìn nàng chẳng biết đang nói về điều gì.
"Tiếng ve kêu ấy." Người kia đều đều nói.
"À."
Hoá ra là tiếng ve kêu à.
Mộc Miên ngẩng đầu nhìn những cành lá đu đưa chẳng có tí nhịp điệu nào cho cam, không biết vì sao nàng lại nói tiếng ve kêu hay thay vì đinh tai nhức óc. Mộc Miên chẳng tài nào nghe ra bất cứ giai điệu nào từ ve, ngoại trừ tiếng xắt xéo như búa bổ vào đầu từ chúng nó mỗi khi trời gắt gỏng.
Nàng ta vẫn nói tiếp những câu từ mà cô chẳng hiểu nổi, cũng thêm phần nào sự thắc mắc.
"Sắp vào mùa mưa rồi nhỉ? Ấy mà về vẫn kêu, lạ thật đấy."
Phải, lạ thật.
Những ngày sau sẽ là ngày mưa, bình thường ve sầu sẽ kêu đến kiệt sức rồi chết đi vào mùa khô hay gọi là mùa hè. Nhưng bây giờ, tiếng ve vẫn còn ở đó cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-moc-thanh-mien/2749692/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.