2.
"Đi thôi, đứng ngẩn ra làm gì đấy! Trống đánh, vào tiết rồi Miên à!"
Diệu Anh gọi với lấy nữ sinh vẫn còn lẩn trong đám người hóng chuyện lúc nãy, vẫy tay gọi cô rõ to khiến không ít người chú ý.
Mắc cỡ quá Anh ơi là Anh. Mộc Miên cắn môi mắt nhắm mắt mở đi về phía đó chẳng muốn nhận người quen.
"Mộc Miên."
Bỗng có tiếng gọi khe khẽ lẫn vào trong âm thanh hỗn tạp của sân trường như có như không dần tan vào trong không khí, gió vô tình ngang qua mang theo thanh âm nhè nhẹ lướt qua vành tai ai.
Mộc Miên theo bản năng quay đầu nhưng chẳng nhìn thấy ai giống như vẻ đang gọi liền tự nhiên mà nghĩ đó là nghe nhầm, quay người đi mất. Bóng lưng nhỏ nhắn dần khuất sau khung cầu thang, còn người vẫn đứng đó dõi mắt nhìn theo.
Trước lúc 5 phút vào học, các lớp vẫn ù ù nói chuyện rôm rã như cái chợ hô hoán hết đầu này đến đầu kia. Mộc Miên khó khăn về chỗ ngồi ở góc lớp, ngồi xuống thở một hơi loáng thoáng nghe có tiếng ve kêu xắt xéo ngoài cửa sổ cảm thấy phiền lòng không thôi.
Dở cuốn sổ mới tinh lúc nãy kiểm một lượt phát hiện không có sai sót gì mới gấp vở. Chợt, cô chững một lúc lại dở ra lục lọi các góc song vẫn không tìm thấy cây bút của mình đâu.
Quái lạ, rõ ràng cô đã kẹp nó vào đây rồi đâu nhỉ? Mộc Miên lầm bầm làm lại động tác lúc nãy bản thân đã cất bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-moc-thanh-mien/2749694/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.