Chương trước
Chương sau
Bạch Diệc Trạch lưỡng lự ở bên dưới cửa công ty của Sở Mặc mà không dám đi lên. Ngày hôm qua chuyện về yêu quái núi Tây Sơn đã xử lý xong xuôi, nhưng vì thời gian bị kéo dài ngoài dự kiến nên cậu vẫn chưa về nhà và đi tìm Sở Mặc. Chuyện của cậu với Sở Mặc không thể nào giải thích rõ ràng được trong một lúc, hơn nữa công việc dẫn linh đã hai ngày cậu chưa đi làm rồi, cho nên cậu không yên tâm mà đã trực tiếp đi tới công viên nhỏ.

Giống như đã dự đoán được trước ngày hôm nay cậu nhất định sẽ tới công viên tự dẫn linh, nên chuyện của luân hồi tuyền cùng với tu luyện vốn dĩ Bạch Tiểu Cửu phải có mặt thì nay nó lại biến mất.

Bạch Diệc Trạch ngồi ở bên đài phun nước trò chuyện với Tiểu Linh, từ trong miệng của Tiểu Linh cậu biết được Bạch Tiểu Cửu trong hai ngày qua đều rất đúng giờ có mặt ở đây, một bên giúp cậu dẫn linh, một bên tu luyện, chỉ có mỗi hôm nay là không xuất hiện mà thôi.

Bạch Tiểu Cửu sắp độ kiếp rồi, cho nên nó tu luyện vô cùng chăm chỉ. Từ lúc Bạch Diệc Trạch quen biết Bạch Tiểu Cửu tới nay, cậu thấy nó chưa từng có lúc nào lười biếng mà bỏ quên chuyện tu luyện cả. Bạch Diệc Trạch cảm thấy rất kì quái, cho nên sau khi kết thúc công việc cậu cũng vội vàng về nhà, nhưng lại càng lạ hơn là ở trên chiếc sofa quen thuộc kia cũng không thấy tung tích của Bạch Tiểu Cửu đâu.

Bạch Diệc Trạch suy nghĩ một lúc, cậu đoán chắc rằng Bạch Tiểu Cửu lúc này chỉ có thể ở bên nhà Lục Hàm, bởi vì cùng với cậu ước hẹn là hai buổi tối, cho nên Bạch Tiểu Cửu tranh thủ trước khi cậu trở về thì muốn ở bên cạnh Lục Hàm thêm một chút. Bạch Tiểu Cửu là yêu quái ngàn năm, dù sao cũng không ai có thể bắt nạt nó được, cho nên Bạch Diệc Trạch cũng chỉ có thể lấy đó làm lý do tự an ủi bản thân.

Sau khi làm xong công việc của dẫn linh sư thì trời đã sáng, Bạch Diệc Trạch cả ngày hôm qua đều bị chuyện của yêu quái núi Tây Sơn quấn lấy, thêm nữa lại còn bị anh trai biết chuyện của cậu với Sở Mặc… cho nên cả thể xác lẫn tinh thần Bạch Diệc Trạch đều rất mệt mỏi. Vì cả ngày hôm qua tới giờ chưa được ngủ, vừa nằm xuống giường thì cậu đã ngủ ngay.

Sự tình tiến triển so với dự đoán của cậu không giống nhau, Bạch Diệc Trạch đã cùng ở với Sở Mặc hai ngay, nên cậu lựa chọn đi ngủ trước mà không vội đến công ty. Trước khi đi cậu đã hứa hẹn với Sở Mặc, đợi sau khi cậu quay trở lại cậu sẽ nói toàn bộ với Sở Mặc, chính vì thế mà sau khi ngủ dậy, chuyện đầu tiên cậu sẽ làm đó là đi công ty tìm Sở Mặc.

Bạch Diệc Trạch biết chuyện đã đến mức này thì căn bản là cậu không thể giấu diếm nổi nữa, thật ra cậu sớm đã nghĩ tới chuyện Sở Mặc đoán ra được gì đó rồi, chẳng qua là anh vẫn không biết chi tiết cụ thể mà thôi. Sở Mặc vẫn làm bộ như không biết, không ép buộc cậu, có lẽ là đang chờ chính cậu tự thừa nhận.

Bạch Diệc Trạch cho rằng chính mình có thể bình tĩnh, nhưng đợi tới khi cậu đứng ở trước cửa của tập đoàn Vân Mặc, thì cậu mới phát hiện ra cậu không dám đi vào.

“A….”

Ngay thời điểm Bạch Diệc Trạch do dự, thì từ một nơi cách đó không xa truyền tới một tiếng kêu thảm thiết. Bạch Diệc Trạch theo bản năng tìm kiếm phướng hướng của tiếng kêu, lúc này cậu mới phát hiện hai bên đường người đi qua đi lại vẫn bình thường, không ai có phản ứng gì khác lạ cả. Căn bản tiếng kêu này chẳng có gì khác thường, hoặc là nói chẳng có ai nghe thấy tiếng kêu này thì đúng hơn.

Chẳng lẽ là linh hồn, hoặc là yêu quái?

Bạch Diệc Trạch một bên suy đoán, một bên đã đi tới hướng có tiếng kêu vang lên. So với chuyện cậu còn chưa chuẩn bị tốt để đi gặp Sở Mặc, còn không bằng đi tìm việc gì đó khiến cho bản thân có thể dời đi lực chú ý.

Theo âm thanh truyền ra, Bạch Diệc Trạch rẽ vào ngõ hẻm ở bên cạnh tòa nhà của tập đoàn Vân Mặc. Sau ngõ hẻm có một người đang đứng, nhưng lại khiến cậu không nghĩ tới, người đứng đó lại chính là Lục Hàm đã vài ngày không gặp.

“Tiểu yêu ngươi đừng cậy mạnh! Thành thật đem những gì đã trộm giao ra đây, có lẽ ta sẽ suy nghĩ mà thả cho ngươi một đường sống!” Lục Hàm nổi giận đùng đùng, mở miệng uy hiếp nói với phía trước.

Lục Hàm dùng trận pháp bao vây một con tiểu yêu, tiểu yêu lúc này đã hiện ra nguyên hình là một con tiểu hắc miêu. Tiểu hắc miêu ở trong trận pháp lạnh run, mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Lục Hàm, nhưng nó lại không hề có một chút nào đồng ý với lời nói của Lục Hàm.

“Tôi nói Lục thiên sư này, khi dễ đông vật nhỏ cũng không phải là thói quen tốt đâu” Bạch Diệc Trạch cười nói rồi đi đến gần Lục Hàm. Cậu đang muốn biết tung tích của Bạch Tiểu Cửu, vốn định đợi có thời gian rảnh thì sẽ đi tìm Lục Hàm hỏi xem tình hình về Bạch Tiểu Cửu, vậy mà đúng lúc này lại thấy được người cần gặp ở đây, càng đỡ mất công cậu phải đi tìm.

Bạch Diệc Trạch không hề bị ngăn cản, cậu đi vào ngay giữa trung tâm trận pháp mà Lục Hàm đã bố trí, rồi đem con tiểu hắc miêu đang bị nhốt ở trong trận pháp mà ôm lên vào ngực. Tiểu hắc miêu cũng không vùng vẫy, nó ngoan ngoãn để cho Bạch Diệc Trạch ôm và tùy ý vuốt ve lông mao.

Tiểu hắc miêu này Bạch Diệc Trạch có biết, nó chính là tiểu yêu quái trong liên minh tiểu yêu.

“Tôi nhớ là Lục thiên sư rất yêu thích những động vật nhỏ có bộ lông mềm mại như nhung” Bạch Diệc Trạch một bên trấn an tiểu hắc miêu, một bên hỏi: “Vậy sao con mèo nhỏ này lại không được Lục thiên sư để mắt vậy?”

Tiểu yêu của liên minh tiểu yêu luôn luôn an phận thủ thường, vô cùng biết kiểm soát bản thân. Bạch Diệc Trạch không tin bọn nó sẽ đi ra ngoài trộm đồ vật gì đó.

Lục Hàm trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác của Bạch Diệc Trạch, đợi khi hắn phản ứng kịp thì mặt mới trở nên nghiêm túc lại: “Động vật nhỏ cùng với yêu quái mà có thể so sánh sao? Cậu rốt cuộc là ai?”

Trận pháp của hắn nói khó cũng không khó, nhưng cũng không thể nào dễ dàng như vậy mà có thể ra vào được. Bạch Diệc Trạch nhất định không phải là một người bình thường, huống hồ lúc này cậu ta còn đang giúp đỡ yêu quái, mà quan trọng hơn cả là yêu quái này còn rất biết nghe lời mà hưởng thụ sự giúp đỡ của cậu ấy.

“Ngươi cầm cái gì, giao ra đây?” Bạch Diệc Trạch cũng không trả lời, ngược lại cậu mở miệng hỏi tiểu hắc miêu đang được ôm ở trong lòng. Lục Hàm cũng không nhàm chán tới mức đi oan uổng một con tiểu yêu quái, điều này rõ ràng nói lên trong chuyện này có hiểu lầm.

Tiểu hắc miêu mặc dù không tình nguyện, nhưng mà nó vẫn thành thật đem một viên hạt châu bị tro bụi phủ kín giao ra cho Bạch Diệc Trạch.

Lục Hàm kinh ngạc nhìn tiểu hắc miêu ngoan ngoãn giao đồ cho Bạch Diệc Trạch, trong khi từ nãy tới giờ nó vẫn chưa chịu thừa nhận với hắn là nó đã trộm đồ. Đợi tới khi Lục Hàm nhìn rõ thứ được tiểu hắc miêu giao ra là một viên trân châu, hắn mới mở miệng cảnh cáo: “Tiểu yêu, ngươi rốt cuộc cũng đồng ý thừa rằng nhận mình đã trộm đồ rồi!”

Hôm nay không có việc gì nên Lục Hàm mới đi dạo ở quanh đây, kết quả đi tới đi lui liền nhìn thấy một tiểu hắc miêu đang lén lút từ trong một hộ gia đình chạy đến. Lục Hàm liếc mắt là đã nhìn ra đây là một miêu yêu, trong lòng bắt đầu nghi ngờ không biết có phải nó đã trộm đồ gì ở trong nhà người ta, hiện đang chuẩn bị chạy trốn hay không. Nên không nói hai lời, Lục Hàm đã lập tức ra tay bắt tiểu tặc miêu này. Miêu yêu từ trước đến nay, xét về mặt giảo hoạt thì chỉ đứng sau mỗi hồ li, nên vì đề phòng tiểu hắc miêu không thừa nhận, Lục Hàm mới có thể mở ra trận pháp bao vây nó lại, bắt nó giao ra tang vật.

“Ta không trồm đồ, chủ nhân của căn nhà đó cũng không biết có hạt châu này, hạt châu này vốn là đồ vật không có chủ. Ta từ trong đó lấy ra thì làm sao có thể nói là ta trộm đồ được!” Tiểu hắc miêu tức giận vì Lục Hàm cứ chụp mũ bảo nó là kẻ trộm, cho nên mới mở miệng phản bác.

“Tiểu yêu quái ngươi còn già mồm át lẽ phải!” Con tiểu yêu này không những không chịu nhận sai, mà còn trốn tránh trách nhiệm. Tâm tình hôm nay của Lục Hàm vốn đã xấu, giờ lại càng tức giận hơn.

“Khu vực này là do ta phụ trách tuần tra, căn nhà kia có hai người ở, mỗi ngày họ đều cãi nhau ầm ĩ. Ta cảm thấy kì quái nên mới vào điều tra, kết quả là phát hiện bọn họ bị hạt châu này gây ảnh hưởng. Ta chỉ nghĩ đem hạt châu này về xem xét, xem có chuyện gì xảy ra thôi” Tiểu miêu cảm thấy cực kì oan ức: “Bạch đại nhân người đến vừa đúng lúc, hạt châu này liền giao cho ngài giữ”

Bạch Diệc Trạch đem hạt châu ở trên tay xem xét, nghiên cứu một lúc lâu. Mãi tới khi nhìn thấy dấu vết ở trên hạt châu, thì mới giật mình nói: “Đây là hỏa phách châu!”

Thế mà lại là một viên hỏa phách châu nguyên vẹn, không bị tổn hao gì.

Hỏa phách châu chứa đựng tinh hoa của hỏa, đối với thiên sư có thể sử dụng hỏa hệ pháp thuật rất có lợi. Nếu có hỏa phách châu phụ trợ, pháp thuật sẽ tăng uy lực rất lớn. Hỏa phách châu này là một bảo vật rất quý, không những thế viên châu này lại còn không có tỳ vết, vậy có thể nói viên hỏa phách châu này là viên châu ngàn năm khó gặp. Tuy viên hỏa phách châu dính đầy tro bụi, nhưng vẫn không thể nào che dấu được uy lực thật sự của nó. Căn nhà kia không có trận pháp trấn giữ, mà chủ nhân căn nhà chỉ là người thường nên mới bị lực lượng của hỏa phách châu ảnh hưởng, dẫn tới tính tình nóng nảy và cãi nhau thường xuyên.

Bạch Diệc Trạch ngồi xổm xuống, đem tiểu hắc miêu thả xuống mặt đất rồi nói: “Chuyện kế tiếp ta sẽ xử lý, ngươi đi về trước đi!”

“Cảm ơn ngài, Bạch đại nhân!” Tiểu hắc miêu dùng đỉnh đầu cọ xát vào lòng bàn tay của Bạch Diệc Trạch vô cùng thân thiết, sau đó chớp lóe biến mất.

“Ngươi….” Lục Hàm trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Diệc Trạch, cậu ta thế mà cứ như là chuyện đương nhiên rồi đem tiểu yêu mà hắn khó khăn mới bắt được thả đi.

Bạch Diệc Trạch nhìn Lục Hàm, sau đó cầm hạt châu tới trên tay đưa tới, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh còn muốn đem vật này trả lại, để làm cho bọn họ tiếp tục cãi nhau?”

Lục Hàm không nói gì, cũng không đưa tay ra tiếp nhận viên châu kia. Từ lúc Bạch Diệc Trạch nói ra tên của viên châu này là hỏa phách châu thì hắn đã biết được tiểu hắc miêu kia bị oan. Nói tiểu hắc miêu kia trộm đồ gì đó, còn không bằng nói ngược lại, là nó ở đây làm được một việc thiện.

“Lục thiên sư, Bạch Tiểu Cửu của nhà chúng tôi đâu?” Bạch Diệc Trạch cười cười thu hồi hạt châu lại, rồi mới hỏi tiếp về tung tích của Bạch Tiểu Cửu.

“Bạch Tiểu Cửu không phải là một tiểu cẩu bình thường đúng không?” Bạch Diệc Trạch cùng nhóm yêu quái quen thuộc như vậy, thêm nữa từ khi Bạch Tiểu Cửu tiến vào nhà hắn thì hắn đều nằm mộng. Điều này càng khiến cho Lục Hàm không thể tin tưởng Bạch Tiểu Cửu chỉ là một sủng vật đáng yêu được: “Cậu còn chưa có trả lời tôi, cậu rốt cuộc là ai!”

Về chuyện tình giữa Bạch Tiểu Cửu và Lục Hàm, Bạch Diệc Trạch đã sớm muốn biết rõ, nên cậu nghiêm mặt nói với Lục Hàm: “Phía trước không xa có một quán coffee, chúng ta đi tới đó nói chuyện đi!”

Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên thay đổi hành tình, đi ngược lại với con đường đến tập đoàn để đi tới quán coffee. Trong lúc này, Sở Mặc lại đang ở trong văn phòng nghênh đón một vị khách bất ngờ.

Bạch Diệc Phong dưới sự dẫn dắt của Đơn Kiệt tiến vào văn phòng Sở Mặc. Sau khi đơn giản nhìn qua hoàn cảnh văn phòng một lượt, hắn cũng không mở miệng nói gì, mà tự nhiên đi tới chiếc sofa gần đó ngồi xuống.

“Hoàn cảnh công ty đơn sơ, mong Bạch tiên sinh không lấy đó làm phiền lòng!” Sở Mặc cũng không thèm để ý tới thái độ vô lý của Bạch Diệc Phong. Biết đối phương tới không có ý tốt, nhưng dù sao đây cũng là anh trai của Bạch Diệc Trạch, anh không thể nào đắc tội. Sở Mặc lấy lại tinh thần xong thì cũng ngồi xuống ghế ở phía đối diện với Bạch Diệc Phong, chuẩn bị chờ tiếp chiêu.

Đơn Kiệt rất có mắt nhìn mà đi lấy ra trà tốt đem đi pha, sau đó mới mang trà tới trước mặt hai người. Ông chủ có quan hệ không tầm thường với Bạch Diệc Trạch, mà người tới lần này lại là anh trai của Bạch Diệc Trạch, hắn cũng không dám thất lễ. Ngày hôm qua liên tiếp gặp phải những chuyện kinh hỉ, thiếu chút nữa đã làm cho trái tim hắn nhảy thẳng ra khỏi ngực. Sóc nhỏ là yêu quái có thể nói chuyện, mà càng quan trọng hơn đó là… Còn có một yêu quái có thể biến thành hình người. Đơn Kiệt cảm thấy cuộc sống hơn hai mươi năm qua, giống như đã bị đảo lộn chỉ trong chớp mắt.

Còn có hắn dù nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được nổi Bạch Diệc Trạch lại chính là thiếu gia của một trong những gia tộc sáng lập ra thương hội. Thậm chí cậu còn là người lãnh đạo của một đám thiên sư ở thành phố Lâm Tuyền, có địa vị rất cao. Bạch Diệc Trạch tại sao lại không đi làm thiếu gia hay hội trưởng của hiệp hội thiên sư, mà lại chạy tới một công ty nhỏ để làm công những bảy năm liền, chẳng lẽ là cậu ta muốn thể nghiệm cuộc sống sinh hoạt của thường dân sao?

Đơn Kiệt có cảm giác bản thân mình không có cách nào lý giải nổi suy nghĩ ở trong đầu của Bạch Diệc Trạch, nhưng hắn vẫn không nhịn nổi mà cảm thán, người trong lòng của ông chủ bọn hắn quả nhiên không phải là người bình thường.

Từ ngày hôm qua sau khi Bạch Diệc Trạch về nhà xử lý sự tình, nên đã cùng với ông chủ tách ra. Ông chủ từ khi đó đến giờ mặt mũi vẫn nhăn nhó chưa từng giãn ra, khiến cho Đơn Kiệt cả ngày ngày phải chịu áp suất lớn của ông chủ vây quanh. Tận tới khi về công ty, nhân viên vẫn thắc mắc không hiểu ông chủ bị làm sao, rõ ràng là hoạt động này tổ chức là để đi nghỉ ngơi, nhưng suốt hai ngày đều không thấy mặt ông chủ… rồi đến khi trở về thì sắc mặt ông chủ lại thành ra thế này. Sợ làm ông chủ mất hứng, nhân viên của công ty hải đạt đều sợ tới mức không dám thở mạnh.

Bạch Diệc Phong cũng không dễ chọc, ông chủ hắn lại càng không dám trêu. Hai người như hai thùng thuốc súng, tuyệt đối cùng một dạng ạ. Đơn Kiệt biết nếu hắn còn ở lại trong văn phòng của ông chủ thêm nữa, tuyệt không thể nghi ngờ là tự tìm chết. Ông chủ bàn chuyện với Bạch Diệc Phong, hắn cũng không dám đứng nghe ngóng, cho nên Đơn Kiệt lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy chối chết. Nhưng trước khi ra ngoài, Đơn Kiệt vẫn không quên đóng cửa văn phòng lại, giành không gian riêng cho ông chủ và Bạch Diệc Phong.

“Không thể tưởng tượng được toàn bộ thành tựu này, anh lại chỉ dùng thời gian ngắn ngủi bảy năm để làm lên!” Người vướng víu đi rồi, nên Bạch Diệc Phong cũng mở miệng cảm thán.

Lời ca ngợi từ trong miệng Bạch Diệc Phong nói ra, Sở Mặc nghe kiểu gì cũng cảm thấy đối phương như đang muốn châm chọc chính mình. Vì thế Sở Mặc không nặng không nhẹ đáp lại một câu: “Cảm ơn Bạch tiên sinh khích lệ, nhưng so với đại gia nghiệp của Bạch gia thì công ty của tôi chỉ là một công ty nhỏ, sợ là không đáng được Bạch Tiên Sinh để mắt tới!”

Ngày hôm qua trước khi đi Bạch Diệc Trạch đã nói vài lời làm cho anh yên tâm, tuy là vậy nhưng Sở Mặc làm sao lại có thể dễ dàng yên tâm được. Hôm qua sau khi trở về Sở Mặc đã đi tới nhà của Bạch Diệc Trạch đợi rất lâu, mãi cho tới đêm khuya mà vẫn chưa thấy Bạch Diệc Trạch trở về, Sở Mặc đoán chuyện của yêu quái núi Tây Sơn không dễ giải quyết, nên mới làm cho Bạch Diệc Trạch phải ở lại Bạch gia. Cho nên đợi mãi mà không thấy Bạch Diệc Trạch về, Sở Mặc cũng đành ra về, định đợi tới hôm sau vào lúc tan tầm sẽ đi tới Bạch gia xem sao.

Bạch Diệc Trạch từ tối hôm qua chưa về nhà, hôm nay Bạch Diệc Phong lại tới đây tìm mình, tuy không rõ ràng ý đồ của đối phương tới đây, nhưng Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch đã làm những gì, có quan hệ gì thì Bạch Diệc Phong đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Cho nên khi thấy thái độ Bạch Diệc Phong, Sở Mặc cảm thấy chuyện này không thể nào đơn giản như vậy được. Sở Mặc vì chưa biết đối phương có mục đích gì, nên tạm thời vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh!

“CA5891” Bạch Diệc Phong cũng không để ý Sở Mặc nghĩ gì, mà mở miệng nói ra luôn một chuỗi tổ hợp cả số lẫn chữ.

Sở Mặc ngây ngẩn cả người, nhất thời không phản ứng kịp. Nhưng vì chưa rõ Bạch Diệc Phong đang định làm gì, nên đành hỏi lại: “Anh đang nói cái gì?”

“Anh thật không nhớ rõ sao?” Bạch Diệc Phong cười khinh thường, chỉ hỏi lại một câu chứ không có trả lời câu hỏi của Sở Mặc.

Sở Mặc ở trong kí ức tìm lại về tổ hợp chữ số mà Bạch Diệc Phong vừa nói, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Chữ và số này chính là số hiệu của một chuyến bay, những năm gần đây Sở Mặc đã đi rất nhiều nơi bàn chuyện làm ăn, mặc dù đi rất nhiều nhưng lại chỉ có đúng số hiệu của chuyến bay này là khắc sâu vào trong trí nhớ của anh, cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng quên. Có lẽ là vẫn không muốn nhớ tới, nên vừa rồi khi Bạch Diệc Phong nói ra, anh mới không nghĩ tới đây là số hiệu của một chuyến bay, mà chuyến bay này chính là chuyến bay của anh và Tiểu Trạch năm đó đã đặt trước để cùng nhau đi học đại học ở thành phố khác.

“Anh có ý gì!” Sở Mặc không khách khí nữa, anh nhìn về Bạch Diệc Phong bằng ánh mắt sắc bén.

Tuy cuối cùng Tiểu Trạch không có xuất hiện, mà người đi chuyến bay đó chỉ có một mình anh, nhưng tại sao Bạch Diệc Phong lại biết bọn anh năm đó sẽ đi chuyến bay này?

“Tôi có ý gì thì anh phải là người rõ ràng nhất!” Bạch Diệc Phong chống lại ánh mắt Sở Mặc, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Anh cho rằng năm đó Tiểu Trạch nếu không rời bỏ anh, thì anh có bản lĩnh mà đi ra khỏi thành phố Lâm Tuyền này sao?”

Chẳng lẽ người nhà của Bạch Diệc Trạch từ lúc học trung học thì đã biết rõ quan hệ của bọn họ rồi? Mà Bạch Diệc Trạch hình như cũng không muốn nói về chuyện xảy ra năm đó, càng nghĩ Sở Mặc càng nắm chặt quả đấm.

Hết chương 71.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.