Tôi miễn cưỡng nâng tay nhận quần áo, qua loa mặc vào, ngay cả mặc trái cũng không biết, thậm chí cả quần lót đều lười mặc, cứ như vậy độc mỗi quần bò nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm tỉnh lại, gần như chỉ có đôi mắt là cử động được.
Nhìn trần nhà xa lạ, tôi không khỏi thầm đoán nơi này là nhà anh hay là khách sạn, rồi lại đoán anh tột cùng đang ở nơi nào.
Anh sẽ không cứ như vậy bỏ tôi lại chứ?
Tôi giống như mới đánh một trận chiến, toàn thân xương cốt đau ê ẩm, nhất là địa phương bị tiến vào kia vẫn còn cảm giác đau rát cực nóng, cảnh tượng ngày hôm qua nhất thời ùa vào đại não.
Trong lòng sung huyết ngọt ngào, bởi cuối cùng tôi đã được như ý nguyện cùng người mình thương tiếp xúc thân mật.
Tôi cố hết sức chống dậy, nhìn bài trí trong căn phòng, xác định đây là nhà của anh.
Là anh ôm tôi về sao?
Chắc là vậy rồi!
Bởi vì đối với chuyện như thế nào đến được nơi này, tôi một chút ấn tượng cũng không có.
Như vậy thì anh đâu? Anh ở nơi nào rồi?
Tôi xuống giường, đáng tiếc chân vừa chạm sàn liền không chịu thua kém mà ngã quỵ, tôi ngồi trên mặt đất một hồi lâu, mới quyết định bò lại lên giường.
Nhìn xem bốn phía, thấy không có bóng dáng người nào, tôi nản chí nằm xuống.
Nhưng mà không sao, nếu đây đã là nhà của anh, chắc chắn anh sẽ trở về thôi.
Tôi giống như một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-huong-dich-ai/2377884/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.