Sau ba ngày dưỡng thương, tôi trở lại trường quay.
Bởi rằng tôi không thể trơ mắt mà tiêu tiền gửi ngân hàng như vậy được, kia là do tôi trăm cay nghìn đắng gom góp từng chút từng chút một.
Buổi sáng, tôi bị tiếng chuông điện thoại của anh Minh đánh thức. Anh nói hôm nay có thông báo, nên tôi có thể tiếp tục đi làm, anh còn ân cần thăm hỏi tôi vài câu nữa.
Tuy rằng là hàn huyên linh tinh, nhưng mà, trong lòng vẫn hồi hộp loạn lên.
Khi tới trường quay, trước tiên tôi tự tháo băng quấn xuống, rồi ra vẻ không có việc gì, tiêu sái đi đến trước mặt anh.
“Anh Minh.”
“Á Nhạc, cậu thật sự không có chuyện gì chứ? Nghe đạo diễn nói cậu không đi bệnh viện, chỉ tới hiệu thuốc, còn trả lại tiền bồi thường cho đoàn. Bây giờ người thành thật như cậu cũng chẳng còn mấy ai.” Anh vỗ vỗ vai khen tôi.
Ai thành thật chứ? Tôi chính là bị ép đó! Tôi rầu rĩ oán thầm.
“Vết thương nhỏ thôi anh à.” Tôi gượng gạo cười cười.
“Cậu vừa mới bình phục, tôi để cho cậu thế cảnh thoải mái một chút.”
“Không sao mà anh, em một chút cũng không bị gì.”
Với tôi mà nói, mặc kệ thoải mái hay không thoải mái, quan trọng nhất vẫn là tiền, dù sao cũng diễn chừng đó thời gian, tôi muốn có nhiều tiền hơn a.
Chậc, hoặc ngoại trừ tiền, thật ra vẫn còn có một người nữa.
Tôi muốn gặp lại hắn.
Rất muốn gặp lại hắn.
“Đây là do đạo diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-huong-dich-ai/2377882/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.