Tôi nằm mềm liệt trên giường, ồ ồ thở dốc, đêm qua lại thêm vừa rồi hoan ái kịch liệt, tôi cứ như vừa trải qua kiếp nạn vậy.
Nhưng, bất luận thân thể hay tâm trí, tôi đều cực kỳ thỏa mãn mà nằm trong vòng tay anh.
“Em thực sự rất yêu anh…” Anh nằm trên người tôi thở dốc, tôi ghé vào lỗ tai anh nhỏ nhẹ thì thầm. Tôi thích nói những lời này, nó giống như nói chuyện tình cảm với người mình yêu, làm cho tôi có loại tình yêu ảo tưởng.
Anh cái gì cũng không nói, vẫn như thường rút khăn giấy đặt trên bàn cạnh giường lau người giúp tôi, rồi mới mặc quần áo rời khỏi phòng.
Sao anh có thể tiêu sái như thế?
Tôi như từ thiên đường rớt xuống, tàn dư khoái cảm trong thân thể không đủ làm tôi mê đắm nữa.
Đây chính là điều tôi không muốn đối mặt nhất, anh lại chỉ trơ mắt mặc tôi.
Tôi chỉ muốn trước khi anh ra khỏi cửa, quay đâu lại nhìn tôi một lần, tuy rằng chẳng thể hiện bất cứ điều gì nhưng cũng khiến tôi thỏa mãn, biết rằng anh vẫn còn chút lưu luyến.
Nhưng anh không có.
Tôi thật ngốc, rõ ràng biết điều này là không có khả năng, lại còn hi vọng cái gì?
Nếu anh tức giận thì tôi phải làm sao?
Đăm đăm nhìn trần nhà, tim tôi vừa chua vừa xót, động cũng không muốn động, vừa khóc xong, nước mắt lại muốn chực trào.
Tôi hít sâu, bắt chúng phải thu vào.
Tôi cực chán ghét mình giống như đàn bà mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-huong-dich-ai/2377887/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.