Đau cổ quá, mí mắt Nghiêm Hoa Miểu giật giật liên hồi, xoay qua xoay lại vài cái hắn mới từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt là một khoảng trắng tinh như tuyết, trước mắt chẳng có gì, nơi này nhìn quen quen? Hắn cử động một chút, cảm giác như có gì đó đang đè lên người mình, khi cúi đầu thì lập tức nhìn thấy một mái tóc đỏ như lửa.
“Huyết Thần?” Ký ức của Nghiêm Hoa Miểu dừng lại vào lúc bản thân run rẩy bưng chén rượu cuối cùng lên như sắp hy sinh mà uống cạn, sau đó… Sau đó hắn ngã xuống, là em ấy đưa về sao? Trái tim khẽ rung động, sắc mặt cũng trở lên hài hòa, hắn vươn tay muốn sờ lên mái tóc mềm mại như tơ lụa mà mình đã tâm niệm từ lâu.
Nhưng khi hắn vừa muốn cử động thì nghe thấy Huyết Thần mở miệng: “Tôi tỉnh rồi đó, anh muốn làm gì?” Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy khung cảnh buổi sáng tốt đẹp bỗng dưng bị đập nát, em không thể giả vờ ngủ một thêm một chút được ư? Sao mỗi lần đều phá vỡ bầu không khí như vậy chứ, chớp mắt trong lòng đã nảy sinh vô vàn bất mãn nhưng hắn cũng chẳng dám nói thêm gì.
“Là em đưa tôi về sao?” Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, nhìn bản thân sạch sẽ nằm trên giường, quần áo cũng được gấp gọn bên cạnh. “Vô nghĩa, ngoài tôi ra thì còn ai có thể khiêng anh trở về, đã không thể uống mà còn uống nhiều như vậy, không biết trong đầu anh nghĩ gì nữa.” Trong câu trách cứ này dường như còn bao hàm thứ gì đó, nhưng Huyết Thần cũng không nghĩ nhiều mà chỉ chỉ vào bên cạnh: “Áo ngoài tôi cởi ra cho anh để ở bên kia.”
“Em ở cạnh tôi cả đêm sao?” Bỏ qua ngữ khí hùng hổ của Huyết Thần, Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy thái độ của đối phương với mình đã hòa nhã hơn rất nhiều, hắn vươn tay xoa tóc, buông mắt để che đi mừng rỡ trong đáy mắt, đến khi mở ra thì mọi thứ lại trở lại như thường.
Huyết Thần thở dài một hơi: “Tôi cũng đâu muốn, là tinh thần thể của anh cứ bắt lấy Cửu Ca không buông, tôi cũng không có cách nào khác.” Huyết Thần nghiêng mặt đi, thực ra cậu còn nửa câu chưa nói ra, cậu tính đợi con sói kia mệt mỏi mà ngủ mất sẽ tìm cơ hội cứu Cửu Ca ra, nhưng không ngờ Nghiêm Hoa Miểu ở trên giường lại trở mình, bản thân cậu dùng hết sức cũng không thể đẩy hắn ra khỏi người mình nên chỉ có thể mặc hắn đè lên người mình mà ngủ cả đêm.
Tuy chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng Huyết Thần lại có cảm giác tội lỗi khi chiếm tiện nghi của người ta, bản thân cậu là Alpha, trong thế giới ABO là tổng công, đối phương lại là một người không có bất cứ khái niệm gì về tin tức tố cả mà bản thân lại ôm đối phương ngủ cả một đêm, giống như mình thừa cơ đục nước béo cò vậy.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, nếu như ở thế giới ABO mà dám ôm một Beta hoặc Omega ngủ cả một đêm thì sáng hôm sau nhất định sẽ được đón chào bằng một cái tát, sau đó trên mặt xuất hiện dấu bàn tay cả ngày không tan, khiến bản thân cả ngày không dám gặp người, là bởi tư tưởng thế giới khác nhau nên dễ dãi hơn sao? Không đúng, không thể bởi thế giới khác biệt mà tùy ý chơi trò lưu manh được, phải tự kiểm điểm lại bản thân, đúng vậy nên kiểm điểm lại mới được.
“Cái này tôi có thể giải thích, đêm qua tôi chưa có làm gì cả, tôi chỉ giúp anh cởi áo ngoài thôi, lúc đó anh say quên trời quên đất mất rồi.” Cho nên anh không cần phải lo lắng không gả đi được, tôi với anh là trong sạch.
“???” Nghiêm Hoa Miểu không biết Huyết Thần nghĩ gì, không lẽ đối phương ở lại cả đêm ở đây là để giải thích mấy điều này cho hắn nghe, là đang xin lỗi sao? Tình huống hiện tại là sao vậy?
Thiết lập thế giới bất đồng khiến cho mạch não của hai người không thể tiếp cận được nhau, hiểu lầm cứ thế mà thành. “Lần sau uống ít rượu thôi, rượu phẩm* của anh quá kém, dễ bị người khác lợi dụng, hiểu không?” Huyết Thần cảm thấy bản thân phải dặn dò đối phương, dù sao thì không phải ai cũng chính trực được như cậu, đồ đưa tới miệng rồi còn đẩy ra, Huyết Thần nghiêm túc dặn dò đối phương giống như đang dặn một cô gái đi đêm phải đi đường lớn vậy.
*phẩm chất sau khi say rượu
Cậu căn bản không biết đối phương đã nhắm tới mình từ trước rồi, bởi vì cậu là Alpha là tổng công, cái này từ khi sinh ra đã định sẵn rồi, cho dù có thay đổi thế giới thì cậu cũng vẫn là tổng công như thường không thể thay đổi, cậu nghĩ vậy đó.
“Cảm ơn em đã đưa tôi về, tôi định đi tìm Phong Lam lấy chút thuốc giải rượu, em có muốn ăn gì không.” Nghiêm Hoa Miểu đỡ đầu mình, cảm giác sau khi say rượu thực sự không tốt chút nào, hắn không biết sau khi uống nhiều như vậy thì Huyết Thần có khó chịu không, dù sao bản thân hiện tại cũng muốn nứt đầu rồi.
Đứng lên mặc áo đi ra ngoài, gấp cổ áo cùng với sửa sang lại đầu tóc, thiếu tướng lạnh lùng đã online, nếu không phải đêm qua tận mắt thấy đối phương say thành như vậy thì cậu sẽ vẫn cảm thấy người này là một người nghiêm cẩn thậm chí là cao cao tại thượng không mang theo chút hơi người nào, đến nỗi ham muốn chinh phục ẩn dấu của Alpha cũng muốn hiện ra, Huyết Thần cảm thấy Nghiêm Hoa Miểu uống say của hôm qua đáng yêu hơn hiện tại nhiều, có lẽ nên tìm biện pháp để hắn duy trì dáng vẻ của đêm qua.
Câu hỏi nói ra không được hồi đáp, mãi đến tận khi Nghiêm Hoa Miểu nhìn về phía Huyết Thần thì cậu mới sực tỉnh: “Không cần, trước giờ tôi chưa từng say, theo lý thì hôm nay hẳn là sẽ đến Đế Quốc nhỉ, không biết Đế Quốc trông như thế nào?” Nghiêm Hoa Miểu cúi đầu suy nghĩ: “Đế Quốc là một nơi tốt đẹp, em sẽ thích nó thôi.” Sau đó, dùng nửa đời còn lại chung sống với tôi tại đó.
“Thật sao? Với tôi thì đâu cũng như nhau cả.” Dù sao thì nơi nào cũng sẽ không có những người mà cậu quen biết, bản thân cậu không thuộc về thế giới này, Huyết Thần hô lên một tiếng, muốn xóa hết đi những cảm xúc không vui này đi, nhưng chẳng biết phải làm gì.
Thấy cảm xúc của đối phương thay đổi, trong lòng Nghiêm Hoa Miểu có chút trầm xuống, không lẽ em ấy không thích Đế Quốc? Nhưng chẳng sao cả, mình sẽ làm em ấy thích nơi này. “Nghiêm Chước có khỏe không?” Huyết Thần đột nhiên nói ra một câu.
Nghiêm Hoa Miểu sửng sốt: “Em biết em trai tôi sao?”
“Ừ, tôi biết tên nhóc kia, cậu ta rất thú vị đấy chứ.” Lúc trước khi lần đầu tiên gặp cậu ta thì cậu ta đang mải trốn chạy khỏi sự truy giết của người khác, tuy không biết cậu ta đã đắc tội với ai nhưng nhưng những kẻ đuổi giết cậu ta lại chẳng may chọc tới mình, bọn chúng dám nói nếu mang mình tới chợ đen bán cũng được kha khá, vì thế cũng tự bán cái mạng mình đi luôn. Chịu thôi, ai bảo bọn chúng xui xẻo mà dám đánh chủ ý lên người mình, chỉ có thể nói vì mấy người xứng đáng.
Sau khi giải quyết bọn chúng, Nghiêm Chước cũng vì mất máu quá nhiều mà nằm vật ra đất, để tránh lính gác bản địa đến thọc cho kẻ ngoại lai không rõ lai lịch này vài phát, Huyết Thần đã tiện tay đưa cậu ta về chỗ của mình, cũng nhờ đó mà Nghiêm Chước may mắn nhặt về được một mạng.
Nghe được câu trả lời của Huyết Thần, trong lòng Nghiêm Hoa Miểu thầm vui vẻ, cảm thấy bản thân cùng Huyết Thần rất có duyên, nếu không sao em ấy không quen biết ai mà lại quen biết với em trai của mình cơ chứ? Chỉ có thể nói có những chuyện vốn đã được định sẵn từ trước.
“Không phải anh nói muốn đi lấy thuốc giải rượu sao? Muốn tôi đi cùng à?” Huyết Thần mở miệng nói, Nghiêm Hoa Miểu cũng gật đầu, “Được rồi, chúng ta cùng đi.” Hai người đi đến cho Phong Lam kiểm tra, trong lúc đó hai người đón nhận rất nhiều ánh mắt nhòm ngó của mọi người, Huyết Thần có chút nghi ngờ rằng đầu tóc của mình có chỗ nào không đúng sao?
Huyết Thần muốn kéo một người đến hỏi một chút nhưng chưa bắt được ai thì ánh mắt lạnh lẽo của Nghiêm Hoa Miểu đã quét qua một vòng khiến tất cả mọi người chỉ trong chớp mắt đã nhớ ra bản thân có việc phải làm: “Tôi nhớ ra…”, “A đúng rồi, tôi còn có… chưa làm.” Chớp mắt đã chạy mất dép hết, Huyết Thần muốn tóm lấy một người cũng không kịp.
Kiểm tra tình huống của hai người xong, Phong Lam nhìn Huyết Thần bằng ánh mắt ngưng trọng, vì sao người này lại chẳng làm sao chứ, năm bình rượu mạnh đối với cậu không nhẽ chỉ như năm bình nước sôi để nguội thôi sao? “Cậu không sao cả, là trời sinh tửu lượng đã tốt vậy sao?”
Huyết Thần nghĩ nghĩ: “Dù sao thì khi tôi uống rượu cùng người khác thì chưa từng mất tiền.” Phong Lam không hiểu lắm, Huyết Thần hơi xấu hổ mở miệng: “Là sau khi uống rượu ai tỉnh dậy sau thì phải trả tiền, mà mỗi lần tôi uống xong đều có thể thảnh thơi rút lui, còn bọn họ thì đều say bí tỉ.”
Phong Lam nuốt nước bọt, thầm cho Huyết Thần một cái ghi chú, thực lực mạnh mẽ, ngàn ly không say, nếu đọ rượu nhất định có thể khiến cho người khác uống đến khóc luôn, cuối cùng là đợi khi người kia tỉnh dậy còn phải bán thận để trả tiền rượu, lại quay đầu nhìn sang cấp trên đang ôm đầu nhịn đau do di chứng của việc quá chén, anh cảm giác dẫn đường trước mặt này không phải đồng loại của mình, anh chưa từng gặp dẫn đường nào đáng sợ như vậy cả, sếp à, cố lên nha, tôi sẽ cổ vũ cậu trong lòng.
Đoạn nhạc đệm cứ vậy kết thúc, sau đó thì phi thuyền đáp xuống, Huyết Thần cũng chính thức đặt chân tới Đế Quốc. Cảm giác được luồng không khí mới mẻ này, Huyết Thần có chút không kịp thích ứng, cậu đã quen với những xáo động và bất an, loại cảm giác bình yên này khiến cậu có cảm giác sợ hãi vì xa lạ, nhưng cậu cũng điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, ngẩng đầu nhìn những người trước mặt, trong mắt không chút dao động.
Bước lên mảnh đất xa lạ, Huyết Thần nhìn xung quanh một lượt, đối diện là nghi thức chào đón thiếu tướng, náo nhiệt đến mức khiến người ta chán ghét, tiếng gào thét điên cuồng văng vẳng bên tai, Huyết Thần nhíu mày.
“Không thích khung cảnh này sao?” Nghiêm Hoa Miểu vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Huyết Thần: “Quả thực không thích cho lắm, hơi ồn ào.” Nghiêm Hoa Miểu kề sát lại một chút, thì thầm bên tai Huyết Thần: “Tôi cũng không thích.” Hơi ấm phả vào bên tai Huyết Thần, khiến cậu không thoải mái mà lùi về phía sâu một bước để kéo giãn khoảng cách, nhưng đột nhiên lại bị giữ chặt lại, cậu khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, sau đó cảm giác bản thân bị kéo về phía trước.
Nghiêm Hoa Miểu kéo Huyết Thần theo lỗi đi tắt mà mọi người không thấy để tránh đám đông, sau đó lạ dừng lại. Nhìn quanh thì mới thấy quanh họ đã không còn người: “Thế này hình như không tốt lắm.” Là thiếu tướng mà bỏ chạy như vậy, bỏ tất cả lại cho đồng đội đối phó.
“Không sao, chỉ lần này thôi.” Chỉ có lần này hắn mong có thể về nhà thật nhanh, muốn lập tức giới thiệu dẫn đường này cho người thân của mình, trong lòng như có ngàn con ngựa đang chạy nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không, Huyết Thần nhìn mặt hắn mà không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì trong đầu, lần này có gì đặc biệt à? Huyết Thần chẳng hiểu mô tê gì.
Kệ đi, tạm thời cứ tùy hắn đi, Nghiêm Hoa Miểu mở máy liên lạc gọi cho Tưởng Dịch, ông ấy là quản gia của Nghiêm gia, hiện tại gọi ông ấy đến đón cũng là để khẳng định cho bọn họ biết thân phận của Huyết Thần, nói cho họ biết rằng cho dù Huyết Thần không xuất thân từ thế gia, thậm chí không phải người Đế Quốc thì cậu ấy vẫn là người mà hắn đã chọn, người khác không được phép coi thường, tất cả nên thể hiện thái độ cho tốt, nếu không đừng trách hắn vô tình.
Ở nhà chính của Nghiêm gia, Tưởng Dịch nhận được thông báo thì cười lên, nếp nhăn cũng xô lấy nhau, cũng đồng thời thở ra một hơi: “Cuối cùng thiếu gia cũng trưởng thành rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]