Huyết Thần dìu Nghiêm Hoa Miểu đang bất tỉnh nhân sự thất tha thất thiểu lê bước trên hành lang, từ trên xuống dưới đều như muốn sụp đổ vậy, muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao, thế phải ngược về ba hôm trước.
Sau khi Phong Lam xác định được tình cảm của Nghiêm Hoa Miểu thì lập tức mở đại hội khẩn cấp, chủ đề là tìm phương pháp bán món hàng tồn, cũng chính là sếp của bọn họ đi, thành phần tham dự gồm có Phong Lam (Người chủ trì),Tina (Người lập kế hoạch),Buco (Nhà tài trợ),cùng với Nghiêm Hoa Miểu (Người tiến hành).
Phong Lam mở miệng trước: “Chúng ta phải lập ra một kế hoạch hoàn hảo, mục tiêu là tạo cơ hội ở tiếp xúc thân mật, khiến cho cậu ấy rung động rồi đón nhận sếp.” Tina nghe xong những lời này thì trong lòng có chút khó chịu: “Sếp à, thiên hạ nhiều dẫn đường như vậy, anh không thể buông tha một người này sao? Một nam dẫn đường công khí ngất trời như vậy mà ghép với một nam lính gác thật là lãng phí, nhường cho nữ lính gác bọn tôi không phải tốt hơn sao?”
Khó lắm mới tìm được một nam dẫn đường không e thẹn ngượng ngùng, nhìn thuận mắt mà không ghê tởm, kết quả là chưa kịp thưởng thức được bao lâu thì đã bị ngậm đi mất rồi, mà kẻ hạ miệng lại chính là cấp trên của mình, hây, đáng thương quá đi thôi, một người có tư chất làm công như vậy mà lại sắp thành thụ mất rồi, nhân sinh khó lường, đúng là không thể nói trước chuyện gì mà.
Phong Lam liếc mắt nhìn Tina một cái, xoa xoa chân mày: “Tina này, tôi nhớ trước đây Hiến Án(*) từng ở đây một khoảng thời gian, hắn theo đuổi cô cũng bảy năm rồi nhỉ.” Hiến Án là thanh mai trúc mã của Tina, hai người cùng nhau lớn lên, từ ngày Hiến Án thức tỉnh thành dẫn đường đã bắt đầu theo đuổi Tina, tính đến nay cũng đã bảy năm rồi.
(*) tên của người này trong bản raw là 宪桉, Hán Việt là Hiến Án, nhưng mà hình như Trung Quốc không có họ Hiến, dùng gg dịch ra Latinh là Constitutio, tiếng Anh là Constitution, và dịch ra nghĩa tiếng Việt thì chính là Hiến Pháp ấy…
Tina nghe thấy tên người nọ thì mặt cũng dài ra: “Đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi, từ bé anh ta đã bắt nạt tôi không ít rồi, hơn nữa tôi đã cùng tên khốn kia lớn lên với nhau, tôi lại đi guốc trong bụng anh ta luôn rồi.” Anh ta cả ngày chỉ biết đi trêu gái, mấy cô gái bên cạnh anh ta từ già tới trẻ đều coi anh ta như vương tử, nhưng lại chẳng một ai biết được bản tính thực sự của anh ta cả.
Nhớ năm đó cô tố cáo với thầy giáo rằng anh ta túm bím tóc của mình nhưng không một ai tin tưởng cô cả, ngay cả thầy giáo cũng quay ra hỏi cô có phải nhầm lẫn gì không.
Phong Lam lắc đầu, anh vì người anh em bảy năm vẫn không theo đuổi được Tina này mà thắp một ngọn nến, lại nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Tina đã bị người nọ dồn vào góc tường cảnh cáo không được gần gũi quá mức với Tina, nếu không sẽ không để yên cho mình… Lúc đó chính mình cũng bị dọa đến mất ngủ mấy hôm liền, nhiều năm như vậy rồi mà cái tên kia vẫn chưa theo đuổi được, tên mù kia có cái túi da rất tốt, rất được các cô nàng yêu thích những thứ đó trong mắt Tina lại chẳng có chút lực hấp dẫn nào, cái này chỉ có thể nói là vỏ quýt dày thì đã có móng tay nhọn.
Nghiêm Hoa Miểu cũng biết chuyện của Hiến Án, trong lòng thầm quyết định lần sau sẽ chỉ cho anh ta vài điểm, để anh ta tranh thủ chợp Tina vào tay, bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
“Không phải sếp thích dẫn đường dịu dàng, nhỏ nhắn, dễ thương sao? Sao tự nhiên lại hứng thú với Huyết Thần?” Buco rất không có mắt nhìn mà mở miệng, Nghiêm Hoa Miểu lẳng lặng nhìn anh mà cảm giác bên má hơi đau, chết lặng nửa ngày mới miễn cưỡng mở miệng: “Con người sẽ luôn thay đổi.”
“Sếp thay đổi cũng thật là nhanh.” Buco tự nhiên thoải mái nói chuyện, nhưng thử nhìn đến ánh mắt Nghiêm Hoa Miểu đang lẳng lặng nhìn mình thì đột nhiên hơi lạnh gáy, sao tự nhiên lại lạnh thế nhỉ, có nên đi mua khăn quàng cổ không ta? Nếu Phong Lam có thể nghe được tiếng lòng của đối phương thì sẽ đáp rằng: “Người anh em à, thứ cậu cần không phải khăn quàng cổ mà là quan tài ấy.”
Nhìn người anh em lại cho não nghỉ phép thì chỉ biết thầm cầu nguyện cho đối phương, hy vọng cậu ta mau đem não lắp lại, khó thế mà cũng có thể khắp nơi thấy được mấy người thế này chắc cũng là một loại vận may nhỉ.
Hắng giọng một cái, Phong Lam mở miệng giải cứu: “Được rồi, chúng ta không nói mấy thứ ngoài lề kia nữa, các cô cậu ai có kế hoạch gì không? Chúng ta phải tranh thủ lần đầu đại thắng, nếu để lâu dài thì khả năng sẽ càng giảm xuống.”
Tina nghĩ nghĩ rồi giơ tay lên: “Tôi có một cách, theo như tiểu thuyết thì chúng ta có thể mở một bữa tiệc rượu rồi mời cậu ấy tham gia, đến lúc đó chúng ta sẽ chuốc cho cậu ấy đến say khướt rồi khiêng đi, sau thì như vậy rồi lại như vậy, như vậy tiếp tục như vậy…” Tina nói đến mức hưng phấn, lại không nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
Mặt của cô đỏ lên, cuối cùng cũng nhận ra bản thân nói hơi quá: “Thực ra ý của tôi là, đến lúc đó sẽ để sếp tới chăm sóc cho cậu ấy, dùng tình yêu và sự dịu dàng lay động trái tim của cậu ấy, khiến cho cậu ấy phải quỳ gối trước sức hút của anh, sau đó cùng trải qua một đêm lãng mạng.” Phong Lam quay đầu đi, cảm giác giống như câu cuối chính là điểm mấu chốt, lúc nói ra câu đó rõ ràng ánh mắt của Tina tỏa ra một thứ ánh sáng rất quái lạ.
“Khoan đã, tôi có thắc mắc.” Buco giơ tay, “Nói đi.” Phong Lam mở miệng, Buco cũng đứng dậy nói: “Làm sao để bảo đảm rằng sếp sẽ không bị đánh đến chết, cái này không phải điểm quan trọng mấu chốt hay sao?” Không khí xung quanh bỗng lạnh đột ngột, nhiệt độ giống như đang giảm, Buco nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt ai cũng căng cứng.
Phong Lam cảm thấy mấy dây thần kinh của mình đang giựt liên hồi: “Mời đồng chí Trần Độc Tú(*) ngồi xuống.” Cậu mà còn không mau ngồi xuống thì không cần phải nghĩ xem liệu sếp có đánh mình hay không mà nên suy nghĩ xem nên mua quan tài nhà ai cho tiết kiệm đấy.
(*) Trần Độc Tú (陈独秀) mình gg thì thấy ông này là một nhân vật có thật, là Tổng Bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản Trung Quốc từ năm 1921 đến năm 1927, sau đó ông bị cách chức Tổng Bí thư và bị khai trừ vì được cho là theo đường lối cơ hội hữu khuynh, không trung thành với chủ nghĩa Marx-Lenin và Đệ tam quốc tế Cộng sản, theo chủ nghĩa Trotsky và Đệ tứ quốc tế của Trotsky. Mình không hiểu gọi kiểu này nghĩa là gì nên mình để nguyên vậy thôi.
“Buco, tôi thấy cậu cần phải phê duyệt thêm một ít giấy tờ quân vụ nữa, đợi lát nữa kết thúc thì tới phòng tôi, chúng ta sắp xếp một ít công việc của cuối tuần.” Nghiêm Hoa Miểu nhìn đối phương tỏ vẻ mình nhớ kỹ mặt cậu ta rồi, ân oán này đã kết rồi, tuyệt đối phải lột một tầng da của đối phương nếu không thì đừng hòng xong chuyện.
Tina đột nhiên thấy lạnh gáy mà rùng mình một cái: “Việc tổ chức bữa tiệc thì cũng đơn giản thôi chỉ cần sếp phê duyệt là được, nhưng có một vấn đề đó là chúng ta không có rượu.” Quân đội không cho phép uống rượu, bọn họ biết đi đâu kiếm rượu bây giờ?
Phong Lam nghĩ một chút rồi nhìn sang Buco: “Tôi nhớ rõ là Buco từng vì chứng minh khí khái nam tử của bản thân mà mua một thùng rượu mạnh, nhưng sau đó chỉ uống một ly đã gục.” Người anh em à, tôi chỉ giúp cậu được đến đây thôi, cậu có thể lập công chuộc tội được hay không, có thể thấy được mặt trời ngày mai hay không còn phải xem bản thân cậu rồi.
Não đã về đúng vị trí, Buco lập tức mở miệng: “Đúng vậy, còn một thùng mà, yên tâm nhất định có thể chuốc say cậu ta, tôi lập tức về tìm ngay đây.” Không khí lạnh lẽo cũng dần tiêu tán, mọi người đều lau mồ hôi, cũng may não về đúng lúc, chỉ số thông minh online kịp thời.
Mọi người thống nhất kế hoạch sơ bộ, nhưng mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như kế hoạch bọn họ đã định ra sao, hiển nhiên là mấy tên nhóc này quá ngây thơ rồi, nếu có thể hạ gục dễ dàng như vậy thì đã không phải Huyết Thần.
Ít nhất thì lúc này Phong Lam cũng đã tự nhận ra bản thân ngu xuẩn cỡ nào, nhìn những lính gác ngã ngang ngã dọc khắp nơi mà rùng mình một cái, cũng may cũng may, bản thân biết tự lượng sức mình mà không đụng vào, người thông minh phải biết tự lượng sức mình, đáng sợ quá đi.
Nâng chân đá vài cái vào Buco đang say ngoắc cần câu, lại nhìn Tina đang nằm sõng xoài trên mặt đất, rồi cả nhóm lính gác thô kệch chồng lên nhau, cảm thấy lòng kiêu ngạo bị đả kích nặng nề, sếp à, anh tỉnh dậy đi chứ, dẫn đường này đáng sợ quá đi, hay chúng ta đổi mục tiêu đi có được không.
Mười năm lính gác thế mà toàn quân bị diệt, đoán chừng ngày mai đều phải đi hỏi thăm bác sĩ, nhưng cái vị dẫn đường bị rót tới năm bình rượu mạnh kia – ngài Huyết Thần, thế mà có thể vỗ ống tay áo không dính hạt bụi mà thoải mái rời đi, ánh mắt cậu ta vẫn tỉnh táo như thường, cậu ta là quái vật đấy à? Thế quái nào mà uống hết năm bình rượu rồi mà vẫn chẳng có chút phản ứng gì, không khoa học tí nào cả, tựu lượng có tốt đến đâu cũng không thể như vậy được! Không phải người à? Phong Lam cảm thấy nếu không phải hết rượu thì đối phương thậm chí có thể uống thêm năm bình nữa.
Xoa đầu mình vài cái, anh cảm thấy thế giới này thật đáng sợ, có điều cũng may mục đích của bọn họ cũng đã đạt được, tuy biện pháp đạt được có hơi sai sai, hiện tại chỉ mong dù đã say thì IQ của boss còn online, nắm bắt cơ hội là tóm đối phương vào tay.
Vậy là Huyết Thần chỉ có thể chấp nhận khiêng thủ trưởng của bọn họ về phòng, còn vì sao Phong Lam còn tỉnh táo mà không làm, thì đương nhiên là anh viện có cơ thể mình mảnh mai yếu đuối sao có thể khiêng được Nghiêm Hoa Miểu cơ chứ, tuy cảm giác khi đối phương nói mấy lời này thái độ rất lạ nhưng Huyết Thần cũng không nghĩ nhiều, cứ vậy mà kéo theo Nghiêm Hoa Miểu về phòng, đáng ghét ở chỗ tên nhóc này cũng chẳng phải loại nhẹ nhàng gì, lại còn không chịu ngoan ngoãn.
“Đừng có trèo lung tung, tôi không phải cái cây, làm gì đó, làm gì đó, anh là chó cưng đấy à? Tránh ra, đừng có cọ lên tôi, trời ạ!” Huyết Thần cảm giác đứng cũng không yên, rượu phẩm* của tên này thực sự quá kém: “Đã không thể uống thì sao còn cố làm cái gì cơ chứ, muốn thể hiện cái gì chứ.” Huyết Thần muốn điên mất, Nghiêm Hoa Miểu bị khiêng đi cũng chẳng chịu an phận chút nào.
*酒品 – phẩm chất sau khi say rượu
Nghiêm Hoa Miểu ôm lấy Huyết Thần, còn kề đầu vào cổ của cậu mà cọ tới cọ lui, những sợi tóc quẹt qua làn da đem lại cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, cậu đành thở dài một hơi tự nhủ phải cố gắng trấn định, Huyết Thần dìu đối phương từng bước một tiến về phòng.
“Vod… vodka.” Đối phương mở miệng câu được câu mất, Huyết Thần có chút tuyệt vọng, đã say thành như vậy rồi mà còn nghĩ đến rượu, nhưng cậu vẫn mở miệng sửa lại cho đúng: “Rượu mà anh uống là Whiskey chứ không phải Vodka, hiểu không?” Nghe thấy lời này thì Nghiêm Hoa Miểu lại vặn vẹo cơ thể, cũng may mà không ngã xuống, Huyết Thần vươn tay mới miễn cưỡng giữ cho đối phương đứng vững, sau đó lại choàng tay đối phương qua vai mình.
“Vodka…, Vod… Vodka, hương vị trên người cậu… rất thơm.” Cơ thể Huyết Thần dừng vài giây, cậu quay đầu nhìn sang Nghiêm Hoa Miểu thì chỉ thấy đối phương đang dùng ánh mắt ngốc ngốc mà nhìn mình, trong con ngươi màu lam kia chỉ có duy nhất hình bóng của cậu, trái tim bỗng hẫng mất một nhịp, vành tai cũng có chút nóng lên, tin tức tố của mỗi người trong thế giới ABO đều là độc nhất, bọn họ dựa vào tin tức tố để phân biệt với nhau, khen tin tức tố của đối phương thơm chính là một lời bày tỏ tình cảm.
Điều chỉnh cơ thể một chút để đối phương dựa vào thoải mái hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng tưởng uống say rồi thì có thể tùy tiện giở trò lưu manh, đợi khi tỉnh rồi xem tôi dạy dỗ anh thế nào.” Nói là vậy nhưng thực ra cậu cũng chả thiệt gì, làm một tổng công ưu tú, có người thầm mến cũng là chuyện bình thường thôi, có điều trước giờ dường như cậu chẳng quan tâm đến chuyện này thì phải.
Mặt Huyết Thần bỗng đỏ lên, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nhịp tim cũng dần loạn, cậu hơi khó hiểu với tình huống của bản thân hiện tại, có lẽ là bởi chưa từng có Beta hay Omega nào làm như vậy với cậu cả, lần đầu tiên có người trực tiếp thổ lộ khiến bản thân cậu không biết phải làm sao cả, Huyết Thần cũng biết là hắn ta là say rượu nói càn, nhưng trong lòng vẫn kích động không thôi, thì ra mình cũng được chào đón tới vậy, cho dù thế giới có thay đổi thì chẳng thành vấn đề.
Cẩn thận mở cửa, sau đó thì đặt Nghiêm Hoa Miểu xuống giường, bản thân Huyết Thần cũng không biết động tác của mình mềm mại nhẹ nhàng đến nhường nào, sắp xếp tất cả gọn gàng xong, xác định sẽ không có bất cứ sai sót gì.
Cuối cùng thì cậu quét mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, toàn bộ căn phòng sạch sẽ không nhiễm một hại bụi, tất cả đều thể hiện tính cách nghiêm cẩn cùng khắt khe, nhưng chủ nhân của nó hiện tại lại say đến quên trời quên đất, thậm chí còn giở trò lưu manh với người khác, khẽ cười một tiếng, Huyết Thần cảm thấy sự đối lập này rất thú vị, có lẽ cậu nên nắm lấy cơ hội này chụp lại vài tấm ảnh, đợi đến khi chính chủ tỉnh dậy thì đưa cho hắn xem, đến lúc đó sợ là phản ứng của hắn lại càng thú vị hơn.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Huyết Thần lại không có làm, cậu khởi động bả vai một chút rồi mở miệng nói: “Được rồi Cửu Ca, chúng ta đi thôi, đâu thể chơi cùng con ma men này cả đêm được, Cửu Ca?” Huyết Thần nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cửu Ca đâu cả, trong lòng thấy khó hiểu mãi đến tận khi nghe thấy âm thanh giãy giụa trong góc phòng.
Quay đầu thì thấy một con sói trắng đang giương mắt đề phòng mình, Huyết Thần gãi tóc bất lực, cậu nhớ lần trước con sói trắng này cũng nhất quyết ôm Cửu Ca không buông. Cậu chỉ chỉ vào Cửu Ca rồi lại chỉ vào mình, mở miệng nói: “Cái này, của ta.” Sói trắng không thèm để ý đến Huyết Thần mà ngược lại ngó lơ sắc mặt khó coi của cậu mà cúi đầu liếm Cửu Ca một phát, Cửu Ca giãy giụa ngày càng mạnh, chỉ là thân thể của nó quá nhỏ bé để có thể chạy thoát khỏi móng vuốt của con sói kia.
Huyết Thần cảm thấy gân xanh trên trán mình nhảy liên tục, tiếp tục chỉ vào Nghiêm Hoa Miểu: “Thứ kia mới là của mày.” Sói trắng vẫn không thèm để ý đến đối phương, dùng sự im lặng để tỏ thái độ: Cái này (Cửu Ca) là của ta, cái kia (Nghiêm Hoa Miểu) mới là của ngươi. Huyết Thần có chút muốn nổi điên: “Ta muốn tinh thần thể của mình, không cần một con ma men.”
Sói trắng quay đầu không thèm nhìn Huyết Thần, dù sao thì đây cũng là của nó, mặc kệ người kia có thích hay không. Huyết Thần trợn mắt nhìn đối phương, trên mặt toàn là ham muốn đánh chết nó, cứ như vậy tiểu công của chúng ta bị bỏ mặc trên giường, cả tinh thần thể của mình cùng tiểu thụ đều không thèm.
=================================
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Lam: “Đối thủ mạnh mẽ vượt mực tưởng tượng, chúng phải tiếp tục cố gắng.”
Mọi người: “Nỗ lực có ích sao?”
Vì ít xem ngọt sủng nên không biết cảm nhận của mọi người thế nào, mong mọi người góp ý thêm, hy vọng không viết quá sến hoặc quá nhạt.
Tác giả phát hiện mình có một cái bug kỳ lạ, mỗi khi muốn miêu tả nội tâm thì lại biến thành tưng tửng, nhưng chỉ cần miêu tả cảnh vật thì lại biến thành văn phong chính kịch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]