Edit: UrielJul
Miếu Thành Hoàng ở thành phố Bạch Nghiệp rất nổi tiếng, hương khói hưng thịnh, thu hút rất nhiều du khách. Hai người theo Thiên Tầm Trúc rời khỏi đại điện náo nhiệt, đi đến một gian nhà bên cạnh.
Trong sân có mấy cây cổ thụ, cành lá che khuất ánh mặt trời khiến miếu thờ đã tồn tại hàng trăm năm này trở nên ảm đạm khi đi qua. Thôi Tuyệt nhìn bố trí trong viện vài lần, mơ hồ cảm thấy trận pháp nơi này so với trong đại điện vừa rồi cao thâm hơn rất nhiều.
Hai người ngồi xuống, Thiên Tầm Trúc pha nước trà, thẳng thắn nói: “Tôi một tháng trước đi ngang qua thành phố Bạch Nghiệp, đến tìm đại sư huynh uống hai chén, không ngờ hắn lại không có ở đó, đồng tử trong miếu nói huynh ấy đi Nghiệp Hải tế bái lão sư, từ đó liền không trở về... “
Đông Phương Hữu Tuyết xuất thân từ trận môn, lão sư là thủ tịch hộ trận sư của Hình Ngục ti, sau đó hi sinh vì nhiệm vụ, linh hồn của y vĩnh viễn ở Nghiệp Hải, cho nên Đông Phương Hữu Tuyết hàng năm đều đi Nghiệp Hải vẩy một chén rượu ngon, xem như tế bái vong sư.
Thôi Tuyệt nghi hoặc: “Vì sao không báo lên Minh phủ? Thành hoàng một thành phố mất tích, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.”
”Ha?” Thiên Tầm Trúc cười quái dị một tiếng.
Âm Thiên Tử ngước mắt lên.
Người đàn ông xòe tay, mỉa mai nói: “ Phán quan đại nhân, ngài đang trách cứ tôi sao? Đáng tiếc tôi không phải nhân viên công vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tinh-diem-vuong-cung-phan-quan-tam-co/3516033/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.