Edit: UrielJul
Bên ngoài trời đã tối, những dãy nhà cổ san sát nhau đã lên đèn, đường phố chật kín người, khách du lịch chen chúc xung quanh.
Thôi Tuyệt không thích náo loạn, bước vào đường phố huyên náo như vậy, trước mặt tất cả đều là người, anh nhất thời bối rối, đi không tới một trăm mét đã bị người qua đường đụng phải bảy tám lần.
Âm Thiên Tử duỗi tay ra phía sau bảo vệ anh.
Thôi Tuyệt hoàn toàn không biết. Anh vừa đi vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, chậm rãi hỏi: "Bệ hạ cảm thấy Thiên Tầm Trúc này thế nào?"
"Ta không thích y."
"Y cũng không thích chúng ta."
"Đó là mắt y mù."
Thôi Tuyệt bật cười: "Không thể nói như vậy, chúng ta cũng không phải minh tệ, dựa vào cái gì để cho y thích?"
Âm Thiên Tử đúng lý hợp tình nói: "Tất cả minh tệ trong toàn bộ Minh phủ đều so ra kém một phần vạn của em. Y không thích em, chứng tỏ y chẳng những mắt mù, hơn nữa tai điếc cùng não liệt, đối với thế giới không có năng lực nhận thức cơ bản."
"Khụ..." Thôi Tuyệt chân trái vấp phải chân phải, lảo đảo đi về phía trước.
Âm Thiên Tử nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh.
Thôi Tuyệt lúng túng đứng vững: "Cảm ơn."
Âm Thiên Tử buông tay ra: "Đi đường cẩn thận."
"Ừm." Thôi Tuyệt chỉnh lại kính rồi nói tiếp: "Anh có tin những gì Thiên Tầm Trúc nói không? Đông Phương Hữu Tuyết không chỉ là thành hoàng, mà còn là sư huynh của y. Khi sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tinh-diem-vuong-cung-phan-quan-tam-co/3675770/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.