Chương trước
Chương sau
Edit: UrielJul

Bên ngoài trời đã tối, những dãy nhà cổ san sát nhau đã lên đèn, đường phố chật kín người, khách du lịch chen chúc xung quanh.

  Thôi Tuyệt không thích náo loạn, bước vào đường phố huyên náo như vậy, trước mặt tất cả đều là người, anh nhất thời bối rối, đi không tới một trăm mét đã bị người qua đường đụng phải bảy tám lần.

  Âm Thiên Tử duỗi tay ra phía sau bảo vệ anh.

  Thôi Tuyệt hoàn toàn không biết. Anh vừa đi vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, chậm rãi hỏi: "Bệ hạ cảm thấy Thiên Tầm Trúc này thế nào?"

  "Ta không thích y."

  "Y cũng không thích chúng ta."

  "Đó là mắt y mù."

  Thôi Tuyệt bật cười: "Không thể nói như vậy, chúng ta cũng không phải minh tệ, dựa vào cái gì để cho y thích?"

  Âm Thiên Tử đúng lý hợp tình nói: "Tất cả minh tệ trong toàn bộ Minh phủ đều so ra kém một phần vạn của em. Y không thích em, chứng tỏ y chẳng những mắt mù, hơn nữa tai điếc cùng não liệt, đối với thế giới không có năng lực nhận thức cơ bản."

  "Khụ..." Thôi Tuyệt chân trái vấp phải chân phải, lảo đảo đi về phía trước.

  Âm Thiên Tử nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh.

  Thôi Tuyệt lúng túng đứng vững: "Cảm ơn."

  Âm Thiên Tử buông tay ra: "Đi đường cẩn thận."

  "Ừm." Thôi Tuyệt chỉnh lại kính rồi nói tiếp: "Anh có tin những gì Thiên Tầm Trúc nói không? Đông Phương Hữu Tuyết không chỉ là thành hoàng, mà còn là sư huynh của y. Khi sư huynh mất tích, y chẳng những không báo án mà còn thay thế thân phận của sư huynh, hành vi này có thể dùng một câu 'muốn làm quan' để giải thích rõ ràng không?"

  "Y là muốn vào tù."

  Thôi Tuyệt mỉm cười liếc nhìn hắn.

  Âm Thiên Tử thu lại tâm tính vui đùa, nghiêm mặt nói: "Đồng tử trong miếu nói Thiên Tầm Trúc thường xuyên tới tìm sư huynh y uống rượu, hẳn là có vài phần tình nghĩa."

  "Ừ. "Thôi Tuyệt gật đầu, "Có tình nghĩa còn làm như vậy ư?"

  "Có lẽ trong lòng y biết rất rõ, Đông Phương Hữu Tuyết hiện tại không gặp nguy hiểm, toàn bộ chuyện này y đều tự mình sắp đặt, cho dù không phải, y cũng vẫn là người trong cuộc."

  Màn hình điện thoại của Thôi Tuyệt sáng lên, là tư liệu Bạch Vô Thường gửi tới——

  Minh lịch năm 6723, Thiên Tầm Trúc bái nhập sư môn. Mối quan hệ của y với sư môn vô cùng kém, đánh nhau với nhị sư huynh, vô tình ngộ bạo đại sư huynh. Y bị tiểu sư đệ cắn, còn bị dị ứng với vắc xin ma quỷ. Đã tham gia sáu lần thi quỷ sai nhưng chưa được vào vòng phỏng vấn. Sau 3 tháng làm công việc chuyển phát nhanh đã làm thất lạc tài liệu 90 lần; thành lập xưởng tâm linh của riêng mình, thu hút các linh hồn ma quỷ toàn thời gian, và trở thành một nghệ sĩ đường phố.

  Ngoài ra còn có link bên dưới, bấm vào đó là tiểu thuyết mà Thiên Tầm Trúc đang đăng nhiều kỳ: "Sau khi chết, ta trở thành Lục Yêu Quỷ Bạch Nguyệt Quang".

  Chương 1, đề đốc quỷmôn biến thành ác linh.

  Chương 2, ác linh đã bị đạo sĩ bắt được.

  "Không rõ những gì y nói có phải sự thật không, nhưng ít nhất... mối quan hệ giữa y và sư môn cực kỳ không tốt là sự thật." Thôi Tuyệt cất điện thoại đi, "Xét theo lịch sử trò chuyện thì có vẻ đề đốc Quỷ Môn cũng không thoát khỏi liên quan."

  Âm Thiên Tử: "Hắn và Đông Phương Hữu Tuyết có quan hệ không tầm thường."

  "Đúng vậy, mỗi lần gặp mặt đều tan rã trong không vui, nhưng lần sau bọn họ vẫn cùng nhau gặp mặt. Tôi chỉ thấy tình huynh đệ vặn vẹo như vậy giữa Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường." Thôi Tuyệt cười châm chọc, đáy mắt lại hiện lên một tầng lo lắng: "Nếu đề đốc Quỷ Môn thật sự có liên quan đến việc này..."

  Quỷ môn quan là cửa lớn của Minh phủ, vong hồn vượt qua nghiệp hải, việc đầu tiên đối mặt chính là quỷ môn hùng quan, độ trung thành của đại tướng trấn quan rất quan trọng.

  Cho dù việc Đông Phương Hữu Tuyết mất tích không liên quan gì đến hắn, nhưng cùng là quan viên Minh phủ, việc hắn ngồi nhìn thành hoàng mất tích mà không báo cáo thì không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì?

  Thôi Tuyệt: "Chúng ta đi Quỷ Môn Quan xem xem."

  Âm Thiên Tử: "Không vội."

  "Hả?"

  Âm Thiên Tử nhìn tòa nhà rực rỡ trước mặt, bình tĩnh nói: "Quỷ Chính Ti chuẩn bị quy hoạch lại khu thương mại Vô Tướng, ta cho rằng nơi này có thể tham khảo, đi, cùng ta đi dạo."

  "Thật sao?" Thôi Tuyệt nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng lẩm bẩm: Anh còn chưa chịu thân chính, sao lại nhúng tay vào việc của Quỷ Chính Ti?

  "Ừ." Âm Thiên Tử đáp một tiếng, không có ý giải thích thêm.

  Hai người đi dọc hết con phố thương mại, từ khi đèn mới bật cho đến khi đèn mờ, cuối cùng ngồi bên bồn hoa ăn hộp bánh mochi khoai tây nghiền.

  Thôi Tuyệt: "So với ở đây, phố thương mại của chúng tôi vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển".

  Âm Thiên Tử: "Em đã xử lý rất tốt."

  Thôi Tuyệt: " Tốt là không có hạn mức cao nhất, Minh giới so với Nhân, Yêu hai giới thì môi trường khắc nghiệt và tài nguyên khan hiếm, nếu như không có điều kiện hậu đãi đặc biệt nổi bật, rất khó ổn định lòng dân."

  "Tài nguyên trong Minh giới quả thực không đủ." Âm Thiên Tử đào ra một thìa đậu mật, thấy chúng quá ngọt nên hắn đặt nó vào hộp của Thôi Tuyệt. "Thế nhưng, Tử Giác, em cũng không nên tự coi nhẹ mình, Minh giới có em chính là có tài nguyên quý giá nhất, hơn nữa là độc nhất vô nhị không gì sánh được."

  Thôi Tuyệt cắn đậu mật, mím môi cười nhẹ.

  Cách đó không xa, một tiếng nhạc thanh thúy vang lên, đài phun nước phun ra.

  Hai người quay lại nhìn thì thấy cột nước phản chiếu ánh đèn rực rỡ, nhiều cặp đôi đang hôn nhau ngọt ngào trước đài phun nước dưới nền nhạc.

  "Nhân gian quả nhiên rất tốt." Âm Thiên Tử nhẹ giọng nói.

  Thôi Tuyệt: "Nếu không đám quỷ hồn cũng sẽ không trăm phương ngàn kế muốn trở về dương gian, thậm chí không tiếc nhập cư trái phép, tình nguyện làm một quỷ hồn không có thân phận sợ ánh mặt trời, trốn trốn tránh tránh, nhưng họ vẫn ở lại, bởi vì một nhân gian thịnh vượng và ấm áp như vậy quả thật khiến người ta quyến luyến."

  "Vậy sao?"

  "Ừm?"

  Âm Thiên Tử nhìn chằm chằm hồ nước, cổ họng nghẹn lại, một lúc sau  mới nhàn nhạt lên tiếng: "Em cũng sẽ quyến luyến sao?"

  Thôi Tuyệt hiểu rõ mà cười rộ lên, chậm rãi nhai một hạt đậu mật trong miệng, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng anh, kích thích cảm giác thèm ăn, sau đó cười nói: "Tôi hiện tại quyền cao chức trọng, chí đắc ý mãn, nhân gian có cái gì có thể làm cho tôi quyến luyến?"

  Là đáp án làm cho người ta vui vẻ.

  Âm Thiên Tử quay đầu, nhìn sườn mặt của anh - Thôi Tuyệt cực kỳ xinh đẹp, với lúm đồng tiền rõ ràng, khóe mắt cong cong, khi nói mặt anh thoáng ý cười, ngữ điệu nhẹ nhàng khiến người nghe rất thoải mái, không khỏi liền bị anh thuyết phục.

  "Ừm!"

  Thôi Tuyệt liếc nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, đi thôi, chúng ta đến Quỷ Môn Quan."

Cột nước của đài phun nước nhảy theo tiết tấu nhạc dưới ánh đèn lung linh.

  Bên cạnh xe kem di động bên hồ, Thiên Tầm Trúc liếm đầu cây kem, giống như trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, gã nhìn thấy Âm Thiên Tử ôm Thôi Tuyệt trong lòng, hai người ở trong đám người vừa nói vừa cười, dần dần đi xa.

  "Thôi Tuyệt..."

  Ánh sáng và bóng tối trên mặt đất đan xen, gã duỗi tay kia ra, bắt chước tư thế của Âm Thiên Tử, vui vẻ đi vài bước, ăn xong kem rồi cho miếng trứng cuối cùng vào miệng, mỉm cười hòa vào trong đội ngũ múa quảng trường bên cạnh, nhảy thướt tha mềm mại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.