Edit: UrielJul
Ảo ảnh rút đi.
Trên đại điện, một bóng người rõ ràng mặc áo trắng, tóc bạc ngồi ngay ngắn ở thần tọa, thay thế bức tượng thần có đôi mắt từ bi kia.
Hai ngón tay của Âm Thiên Tử dừng ở mi tâm đối phương.
Người nọ ngồi bất động, ánh mắt thờ ơ, trên môi nở một nụ cười nhẹ, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ chói lóa đến lạ thường trong miếu cổ.
Âm Thiên Tử: "Đông Phương Hữu Tuyết?"
"Hắn không phải Đông Phương Hữu Tuyết." Thôi Tuyệt nói.
"Ồ? Tại sao ngươi nói ta không phải?" Người nọ vuốt mặt mình cười nói, "Khuôn mặt tuấn tú như vậy chẳng lẽ thế gian còn có thể tìm ra tấm thứ hai?"
Thôi Tuyệt: "Đông Phương Hữu Tuyết từng là thủ tịch hộ trận sư của Hình Ngục ti, với trình độ trận pháp của y, không đến mức dễ dàng bị phá như vậy, ngươi quá yếu."
Người nọ trầm mặc một lát, thẹn quá hóa giận: "Ngươi biết cái gì? Không phải ta quá yếu! Là vị bên cạnh ngươi quá mạnh! Cho dù thật sự Đông Phương Hữu Tuyết ở đây, cũng sẽ không chống đỡ lâu hơn ta mười giây."
Thôi Tuyệt: "Ngươi quả nhiên là giả."
Người nọ: "Như thế nào!"
Thôi Tuyệt cười: "Mạo danh Đông Phương Hữu Tuyết, mục đích của ngươi là gì?"
"Mục đích? Muốn làm quan sao?" Đầu ngón tay người nọ cong lên, cười hì hì nói, "Quyền lực của Thành hoàng lớn như vậy, ta cảm thấy rất cao hứng."
Thôi Tuyệt gật đầu: "Bản chất con người là tham lam quyền lực. Còn Đông Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tinh-diem-vuong-cung-phan-quan-tam-co/3408799/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.