Đôi tay Sở Tích Vũ chống trên vách tường lạnh băng của hồ nước, giống như đang ngâm mình vào bên trong suối nước nóng, khó có thể thoát đi.
【 đinh! 】
【 chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ phụ! 】
【 nhiệm vụ phụ: Trợ giúp động vật biển bị thương ( 2/2 ) 】
【 tích phân khen thưởng: 3000】
Cậu cúi đầu, dồn dập thở phì phò, sắc mặt mang theo ửng đỏ.
Ánh sáng bên trong Thuỷ Thương tối tăm, cửa khoang bị khoá chặt từ bên trong, ngoài cửa, các binh lính ngất trên mặt đất, chung quanh vắng lặng đến dị thường.
Bên trong Thủy Thương nào đó mơ hồ nghe thấy âm thanh của dòng nước cùng tiếng khóc run rẩy và nước mắt khó nhịn.
......
Rạng sáng 5 giờ.
Sở Tích Vũ chảy mồ hôi nóng, cậu bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, dồn dập thở phì phò, tối hôm qua giống như là đang nằm mơ, đợi đến khi cậu nhìn quanh, thấy cách đó không xa đang chồng chất đồ phòng hộ ướt đẫm.
Cậu thất thần, giơ tay sờ lên cái trán bị che kín bởi mồ hôi mỏng, thở hổn hển.
Cậu về như thế nào?
Khuôn mặt ửng đỏ của Sở Tích Vũ có chút hoảng hốt, cong eo thở một hồi, vào lúc này phát sóng trực tiếp cũng khôi phục bình thường.
【 thích nhìn ngắm dáng vẻ siêu hoảng hốt của vợ khi xong việc ( liếm hình ) 】
【 thích chết đi được ô ô ô 】
【 trời cũng sắp sáng đến nơi, cảm giác siêu kịch liệt hắc hắc 】
【 ngol ngol 】
【 vợ siêu ngốc 】
【 mlem mlem, bảo bối thật mê người 】
Sở Tích Vũ hiện tại không trong trạng thái làm nhiệm vụ, cho nên nội dung trên làn đạn của phát sóng trực tiếp cậu đều thấy hết.
Thật ra Sở Tích Vũ cũng rất nghi hoặc, cậu trở về phòng như thế nào, nhân ngư làm sao có thể dùng tiếng ca dụ dỗ cậu đi vào Thủy Thương, mấy vấn đề này tràn ngập trong đầu cậu, thật lâu vẫn không mất đi.
Này đó cậu hoàn toàn không biết gì cả. Cậu cảm thấy nhân ngư giống như ác thận cổ xưa trong truyện thần thoại, càng thêm thần bí cùng đáng sợ......
Cậu hoàn hồn, nhìn làn đạn tràn đầy từ ngữ thô tục, ửng đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, xem qua làn đạn, mới miễn cưỡng tìm được một vấn đề có thể trả lời.
Cậu khoác áo tắm dài, chà lau tóc ướt, mỉm cười nói, "Hiện tại là đang đi đến tổng bộ ở biển Dallas, đúng vậy, tôi đang ở trên quân hạm."
Cậu trả lời một ít vấn đề có thể trả lời xong, thì lập tức đóng phòng phát sóng trực tiếp.
Cậu lăn lộn thật sự rất mệt mỏi, ngáp một cái, lại bò trở về trên giường.
Một giấc này ngủ đến buổi trưa, chờ khi cậutỉnh lại, phát giác quanh mình an tĩnh đến lợi hại.
Mơ hồ mà dậy, sửng sốt nhìn cảnh vật xa lạ ngoài cửa sổ một lúc lâu, tiếp theo sau, cậu click mở bản đồ trên máy truyền tin, phát hiện nơi này không phải phương hướng đi về tổng bộ.
Sở Tích Vũ vội vàng đứng dậy, thay xong quần áo, vội mở cửa phòng ra ngoài.
Aude cũng vừa vặn bước nhanh tới tìm cậu, ngữ khí nôn nóng, "Tiểu ngốc nghếch, binh lính trên quân hạm thiếu hơn phân nửa, cậu biết xảy ra chuyện gì không?"
Sở Tích Vũ lắc đầu, nói: "Tôi phát hiện quân hạm không phải chạy về phía tổng bộ."
"Thật là gặp quỷ," Aude gãi gãi đầu, "Tôi còn ngóng trông sớm một chút trở về, hiện tại ngược lại cách doanh địa của chúng ta càng ngày càng xa, chúng ta đang đi về hướng nào?"
Sở Tích Vũ đặt bản đồ xuống mặt bang trong suốt màu lam, "Biển sâu lưu vực đảo Green."
......
Từng có vô số nhà nghiên cứu mất tích tại hải vực này, đến nay vẫn khó có thể tìm kiếm tung tích.
Giai đoạn trước, những người một mình đi đến nơi này cơ bản đều có đi mà không có về, trong đó cũng bao gồm thầy của Baldwin là Ryan tiên sinh.
Ngay sau đó Sở Tích Vũ vội đi tìm thầy cậu là giáo sư Baldwin.
"Làm sao vậy, Urian." Baldwin đưa cậu vào phòng, lấy cho cậu ly cà phê nóng, nhẹ giọng nói, "Trò gặp vấn đề gì sao?"
"Baldwin tiên sinh, vì sao quân hạm lại không chạy về tổng bộ?"
Baldwin nhấp một ngụm trà, hiền từ giải thích: "Trò đừng quá lo lắng. Chúng ta cần vận chuyển nhân ngư đến khu nghiên cứu an toàn, trò cùng cộng sự là người chứng kiến, viện nghiên cứu yêu cầu các em cung cấp một ít trợ giúp mà thôi."
Ý ngoài lời nói của Baldwin là muốn những người sống sót trong phân bộ cá mập khổng lồ cùng đi theo quân hạm đến đảo Green, đây không thể nghi ngờ là một loại cưỡng chế.
Sở Tích Vũ do dự nói: "Nhưng là, đảo Green không phải rất nguy hiểm sao? Có rất nhiều người ở nơi đó......"
"Nay đã khác xưa." Baldwin tiên sinh nhìn về phía Sở Tích Vũ, "Urian, trò là một người phương đông, hẳn là hiểu được đạo lý này. Hiện tại khu nghiên cứu tại đảo Green đã được tổng bộ kiến tạo rất tốt, em yên tâm, nơi đó rất an toàn, là thiên đường dành cho nghiên cứu viên cùng nhóm nhiếp ảnh gia."
"...... Tiên sinh," Sở Tích Vũ nhìn về phía Baldwin, hỏi, "Ở nơi đó, đã từng phát hiện người cá sao?"
Baldwin lắc đầu, tay cầm giá chữ thập, "Không có. Chỉ là, nhóm nghiên cứu viên đã hy sinh đã từng phát hiện xương cốt người cá, bọn họ dùng sinh mệnh để lại cơ sở nghiên cứu quý giá cho chúng ta."
Sở Tích Vũ không nói cái gì nữa, cậu rời khỏi phòng của Baldwin.
Tốc độ đi của quân hạm rõ ràng nhanh hơn, chạng vạng ngày kế hôm sau đã đi đến biên giới nghiên cứu biển sâu.
Đại khái đến rạng sáng, bọn họ có thể đến khu nghiên cứu.
Sở Tích Vũ theo lẽ thường làm công việc cho nhóm sinh vật biển sâu ăn, Frank tựa hồ đang đợi cậu hồi tâm chuyển ý.
Trải qua một ngày một đêm, nhân ngư vẫn an phận trong Thủy Thương, không lại phát sinh sự tình giống buổi tối hôm trước.
Khiến người càng nghĩ càng thấy ớn chính là, tối ngày cậu bị nhân ngư kéo xuống nước giao phối, toàn bộ máy theo dõi tại Thủy Thương đều hỏng, hình ảnh suốt một đêm đều là màu đen.
Không có người nhận thấy được sự khác thường của đêm đó.
Sở Tích Vũ thả đồ ăn xuống cho sinh vật biển xong, đóng lại cửa phòng nghiên cứu, đi đến một góc trên boong tàu để nghỉ ngơi.
Trên mặt biển gợn sóng lấp lánh, mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu rọi lên hải dương màu xanh thẳm, mỹ đến mộng ảo.
Nơi này chính là đảo Green trong truyền thuyết của lưu vực bên cạnh.
Đột nhiên, một tiếng hí vang như đánh vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Sở Tích Vũ hoàn hồn, nghe tiếng nhìn lại, thấy trong một góc có binh lính đang kéo lưới đánh cá, trong lưới đánh cá phủ kín máu tưới màu đỏ thẫm.
Theo lưới đánh cá chậm rãi được kéo lên, Sở Tích Vũ thấy trong lưới vớt được một bộ phận của sinh vật.
Kia như là một con cá heo biển lớn lên dữ tợn kỳ dị, làn da phần lưng thoạt nhìn giống với nhân loại.
Phần lớn thân thể đã huyết nhục mơ hồ, miệng vết thương thối rữa bị lưới đánh cá bao lấy, mùi máu tươi cùng tanh tưởi ngay lập tức tràn ngập trong không khí.
Binh lính chỉ kéo lưới đánh cá nâng lên mấy cm, thấy rõ sinh vật trong lưới xong, hắn không hề lưu tình ấn thả máy móc, làm thứ quấn trong lưới đánh cá lại lần nữa trầm trở về đáy biển.
Sở Tích Vũ không biết có phải ảo giác của cậu hay không, vừa rồi ngẫu nhiên thoáng nhìn qua, mơ hồ thấy tay người......
Cậu định tiến lên điều tra, binh lính xoay người nhìn về phía Sở Tích Vũ, không chút để ý thu lưới đánh cá.
Hắn cười nói giải thích với Sở Tích Vũ, "Đó là cá heo biển cảm nhiễm dị hình, là bệnh truyền nhiễm rất mạnh, sống không được bao lâu."
"À."
Sở Tích Vũ nhìn máu đỏ thẫm trên mặt biển, ẩn ẩn cảm thấy một trận ớn lạnh.
Thật là ảo giác của cậu sao.
......
Cậu trở lại trong quân hạm, Frank đang đứng ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm cậu, tây trang hắn phẳng phiu, không biết đứng ở kia đã bao lâu.
Frank đi về phía Sở Tích Vũ, nhìn chằm chằm cậu: "Urian, tối hôm trước cậu đi đâu? Buổi tối tôi đến tìm cậu, nhưng cậu không ở trong phòng."
Trong lòng Sở Tích Vũ lộp bộp một chút, nói: "Thiếu tướng tiên sinh, anh quên mất sao, lúc ấy tôi ở phòng nghiên cứu làm việc."
"Làm đến rạng sáng sao?"
Sở Tích Vũ có chút khẩn trương, cậu giống như phạm nhân bị tra khảo, "Đúng vậy, ngài cũng biết, thời điểm cho sinh vật biển ăn yêu cầu phải rất cẩn thận."
Frank đánh giá cậu từ đầu đến chân, cười lạnh, nói, "Xem ra cậu có thể đảm nhiệm tốt công tác này, một chút vết thương cũng không có."
Khuôn mặt Sở Tích Vũ xinh đẹp, mang theo xa cách: "Chỉ là may mắn mà thôi, thiếu tướng tiên sinh."
"Được. Cậu thắng rồi." Frank thấy phương thức này không thể uy hiếp đến Sở Tích Vũ, hắn nhún vai, nói: "Cậu không cần phải đi đến phòng nghiên cứu cho ăn nữa, Urian, là mị lực của cậu chinh phục tôi."
Hắn rũ mắt ngắm nhìn khuôn mặt điệt lệ của Sở Tích Vũ, sau một lúc lâu, hắn bước qua cậu hướng về phía phòng hạm trưởng.
Sở Tích Vũ thở gấp, cậu như trút được gánh nặng nhìn bóng dáng Frank rời đi, bước về phương hướng trái ngược với hắn.
——
Baldwin lại lần nữa dẫn dắt đoàn đội sinh vật học đi đến Thủy Thương, lần nghiên cứu này bọn họ muốn quan sát biểu hiện trong kỳ động dục của nhân ngư thành niên.
Nếu may mắn, bọn họ càng hy vọng có thể quan sát quá trình nhân ngư giao phối.
Sở Tích Vũ làm học sinh của Baldwin, tự nhiên cũng bị mời đi quan sát cùng.
Nhân ngư bơi trong khu nước sâu, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ đuôi dài.
Bọn lính thả vài con cá voi cọp giống cái vào hồ nước, mấy mũi tên bén nhọn chứa thuốc kích thích được bắn xuyên qua hồ nước, nhân ngư đều thoải mái tránh đi.
Động vật biển giống cái được thả vào đều bị tiêm thuốc động dục, bọn họ đứng trên trạm kim loại, lẳng lặng quan sát biểu hiện của nhân ngư nơi sâu thẳm của hồ nước.
Nhưng mà, trong hồ nước một mảnh bình tĩnh, nhân ngư nhẹ nhàng bơi qua đám sinh vật biển đang động dục.
Melos cố tình bơi gần mặt kính trong suốt bên cạnh, binh lính bắt lấy thời cơ, một mũi kim được tẩm thuốc kích thích chuẩn xác ghim lên cánh tay nhân ngư.
Hai tròng mắt nó lạnh lẽo, mang theo sát ý lãnh đạm nhìn quanh mọi người một vòng, cuối cùng dính chặt ánh mắt lên trên người Sở Tích Vũ.
Khi nhìn về phía Sở Tích Vũ, ánh mắt nó trở nên nóng cháy triền miên, vươn cánh tay bị cắm kim tiêm lên, bàn tay to rộng đặt lên mặt kính trong suốt.
Như là đang tìm cầu an ủi, hướng về Sở Tích Vũ triển lãm vết thương trên cánh tay.
Thẳng lăng lăng nhìn Sở Tích Vũ một lúc lâu, hai tròng mắt híp lại, bơi trở về trung tâm hồ nước, thân hình biến mất trong khu nước sâu trải rộng.
"Thật là đáng tiếc, có lẽ kỳ động dục của nhân ngư đã qua."
Baldwin nói, nhìn về phía bóng đen khu nước sâu.
Hắn dùng kính viễn vọng quan sát hồi lâu, mới tiếc nuối nói, "Sau khi trở lại khu nghiên cứu, hy vọng chúng ta có thể càng dễ dàng nghiên cứu nó."
Baldwin cùng mọi người rời đi Thủy Thương, Sở Tích Vũ cũng không dám ở lâu, đuổi kịp bước chân mọi người.
......
Ban đêm, bão táp đột nhiên buông xuống.
Mưa rền gió dữ làm quân hạm không thể không tạm thời đình trệ.
Sở Tích Vũ nghe tiếng sấm cùng tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, không tự chủ được mà nhớ đến đêm nhân ngư chạy ra khỏi Thủy Thương, mạnh mẽ chiếm hữu lấy cậu.
Đêm đó cũng là một trận mưa to, khoảnh khắc tia sét xẹt qua, nó đột nhiên quỷ mị xuất hiện trong phòng cậu.
Sở Tích Vũ cuốn chặt chăn ở trên người, run lập cập.
Ánh đèn trong phòng cậu có chút tối, sau khi mưa to buông xuống, càng thêm có vẻ âm trầm rét lạnh.
Nước mưa đập vào bên cửa sổ, hạt mưa dày đặc khiến khung cảnh trở nên mơ hồ, cậu chuyên chú cảnh giác với cánh cửa phòng, lại không phát giác, trên cửa sổ chợt xuất hiện một bóng đen cao lớn.
......
Mưa to phủ qua ngoài cửa sổ phát ra thanh âm, Sở Tích Vũ quấn chặt chăn trên người.
Trong trận mưa to cậu tiếng mơ hồ nghe thấy tiếng ca của nhân ngư, thần trí cậu không chịu khống chế bắt đầu trở nên hôn mê.
Hai mắt cậu híp lại, dựa vào mép giường chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Cậu mơ hồ còn ngửi thấy được một luồng u thảo hương ẩm ướt.
Mùi hương này rất quen thuộc......
Chợt, xúc cảm ướt lạnh từ mắt cá chân truyền đến.
Cậu lại mở mắt, ý thức trở nên thanh tỉnh không ít, cúi đầu nhìn xuống, một bàn tay Melos như gông cùm xiềng xích gắt gao nắm lấy mắt cá chân cậu, kéo cả người cậu về phía hắn.
Melos dùng lưỡi dài liếm hôn mắt cá chân cậu, ngước mắt, đáy mắt tràn đầy nóng bỏng so với dĩ vãng càng dồn dập.
"Từ từ, Melos."
Sở Tích Vũ có chút hoảng loạn, cậu muốn thoát đi, lại bị Melos năm lấy càng chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]