Thi thể bên trong hồ nước bị bọn lính cuống quít vớt ra, Baldwin làm cầu nguyện, thần sắc tiếc hận cùng bi thương.
Bên trong khoang tàu một mảnh hỗn loạn, khủng hoảng cùng thanh âm thổn thức tràn ngập chung quanh, Sở Tích Vũ đi theo đám người Baldwin rời khỏi khoang chứa, trước khi rời đi, cậu nhìn thoáng qua nhân ngư sau lớp kính pha lê.
Nhân ngư phát ra một tiếng kêu nặng nề trầm thấp, trong âm trầm mang theo cảnh cáo, thẳng tắp nhìn chằm chằm Sở Tích Vũ, giống như không muốn cậu rời đi.
Sở Tích Vũ hốt hoảng quay đầu lại, bước nhanh đuổi kịp mọi người.
......
Baldwin ngồi xuống trong căm phòng hạm trưởng của Frank, đôi mắt già nua mang theo ôn hoà hiền lành, nhìn về phía Sở Tích Vũ, "Urian, trò đã từng chính mắt quan sát thấy nhân ngư giao phối cùng cá voi cọp sao?"
Sở Tích Vũ rũ đầu, cậu nghe thấy hai chữ "Giao phối" sẽ mạc danh cảm thấy thẹn, chính cậu cũng khó mà tin được, cậu thế nhưng sẽ bị Melos coi như phối ngẫu để giao phối.
Cậu lắc lắc đầu, thần sắc bình tĩnh, "Em chưa thấy, thưa thầy."
"Vậy thật đúng là đáng tiếc." Baldwin thở dài, đỡ mắt kính, "Lấy trạng thái trước mắt của nhân ngư, nó đã sinh ra cảm xúc mâu thuẫn đối với hoàn cảnh chung quanh, muốn nghiên cứu quá trình nó giao phối, có lẽ sẽ rất khó."
Frank nhìn chằm chằm sườn mặt Sở Tích Vũ, hắn sờ sờ cằm, "Không quan hệ, trở lại tổng bộ, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội nghiên cứu hơn".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3713783/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.