Sở Tích Vũ nắm chặt khăn trải giường, sắc mặt của cậu đỏ thắm, híp hai mắt, tầm mắt mê mang mơ hồ không rõ.
Thậm chí sớm đã nhớ không rõ đã qua đi bao lâu.
............
"Urian, rời giường, cậu biết chính mình ngủ bao lâu rồi không?"
Ý thức Sở Tích Vũ bỗng nhiên thu hồi, cậu mở mắt ra ngẩng đầu, nhìn thấy cộng sự Aude đang ngồi bên bàn học, lật xem cuốn nhật ký du hành cũ kỹ.
Cậu như đã nằm mơ một giấc mơ dài, trong mộng mỗi một giây đều phá lệ dài lâu mà lại dày vò lòng người.
Ý thức khẩn trương lại hỗn loạn, như là vừa mới trấn định.
Cậu nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ đang được mở ra, ánh mặt trời sau giờ trưa tràn đầy ấm áp, gió biển đôi khi lười biếng thổi vào.
Quân hạm đang theo lộ tuyến tiếp tục đi về phía trước, tốc độ vững vàng, mặt biển truyền đến tiếng động cơ gầm rú.
Hết thảy đều bình tĩnh và hài hòa.
Chuyện tối hôm qua phát sinh giống như một giấc mộng, nhưng thân thể cậu lại đang khắc sâu nói rằng, đây không phải là mộng.
Cậu hít hà một hơi, gian nan nghiêng thân ngồi dậy.
Cái loại cảm giác này giống như mới du hành không ngừng nghỉ mấy ngày ở trên mặt biển, tứ chi đều đau nhức.
Đến nay cậu còn khó có thể phục hồi tinh thần lại, nhưng thật ra cậu hy vọng đây chỉ là một giấc mơ.
Chính cậu cũng khó mà tin được, cậu thế nhưng......
Bị một con nhân ngư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3713782/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.