"Không, đừng như vậy."
Lưỡi nhân ngư lướt qua cổ cậu, ướt át dính nhớp, tóc dài vàng kim như rong biển, che khuất một chút tầm mắt cậu.
Sở Tích Vũ bị nhân ngư cuốn lấy khó có thể tránh thoát, cậu như bé tôm cuộn tròn, trong lúc hoảng loạn, cậu đụng phải khối kim loại lạnh như băng được giấu dưới gối đầu.
Đại não cậu một mảnh hoảng loạn, khi cậu sắp bị nhân ngư giống như đang theo đuổi phối ngẫu mạnh mẽ chiếm hữu, cậu không nghĩ ngợi nắm chặt lấy thứ này, đặt trên trán nhân ngư.
Đó là một khẩu súng lục.
Sở Tích Vũ dùng đôi tay giơ súng, đôi tay hơi hơi rung động, hiện ra sự hoảng loạn.
Môi đỏ khẽ nhếch, như thú nhỏ sống sót sau tai nạn đang thở hổn hển, khuôn mặt xinh đẹp gầy yếu nhưng mê người.
Động tác nhân ngư dừng lại, đôi mắt thong thả rũ xuống, nhìn chằm chằm cậu.
Nó tựa hồ không sợ hãi thứ trước mắt, nó càng chú ý khoé môi Sở Tích Vũ do kịch liệt hôn môi mà vẫn chưa khép lại, một chút nước bọt chảy ra từ khóe môi.
Nhân ngư cúi người, tùy ý Sở Tích Vũ dí súng trên trán nó, vươn lưỡi dài liếm sạch chút bọt nước này.
Sở Tích Vũ hốt hoảng cùng kinh ngạc, nó thế nhưng không sợ súng trong tay mình.
Cậu nắm chặt súng, giả trấn định, chống lên trán nó, lại đe dọa nói: "Này, thứ này có thể giết anh, nếu anh không muốn chết, thì nhanh từ nơi này trở lại hồ nước đi!"
"Hoặc là," Sở Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3711247/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.