Chương trước
Chương sau
Cậu cuống quít tránh về phía trạm quan sát, nhân ngư hôn lên vành tai cậu, mang theo xúc cảm khiến người phát run, làm cậu tức khắc khẩn trương đến mức cuộn thành một cục.

Hiện tại nhân ngư đang trong thời kỳ đặc thù, hô hấp nó phả vào phía sau lưng cậu, bàn tay thong thả vuốt qua đầu vai cậu, mỗi hơi thở đều mang theo cỗ dục niệm cùng mơ ước.

Giờ phút này nhân ngư rõ ràng đang xem cậu là phối ngẫu, cậu giống như giống cái sắp bị xâm chiếm.

"Không, tôi không phải giống cái......" Sở Tích Vũ đẩy nhân ngư, tràn đầy hốt hoảng thất thố.

Tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, cửa khoang truyền tới tiếng kinh hô của binh lính.

"Urian tiên sinh! Urian tiên sinh ngài ở bên trong sao!" Binh lính xoay cửa khoang, "Sao cửa lại bị khóa, ngài ở đâu?"

Đáy mắt nhân ngư loé lên một đạo nguy hiểm ám sắc, bị quấy rầy khiến thần sắc nó lành lạnh đáng sợ.

Sở Tích Vũ run giọng nói, ý đồ ngăn cản nó, "Bên ngoài có người tới, có người."

Tay nó ôm eo Sở Tích Vũ không bỏ, không nhanh không chậm dùng lưỡi dài liếm liếm sau cổ cậu.

Sau đó, binh lính ngoài cửa khoang chờ đợi nửa phút, trực tiếp dùng chìa mở cửa, đẩy cửa sắt ra.

Cửa sắt bị đẩy ra phát ra tiếng kêu bén nhọn "Kétttt", Sở Tích Vũ bị nhân ngư hôn lên khóe môi, ngay khi ý thức cậu bắt đầu trống rỗng, hắn bế cả người cậu ngồi lên ven hồ.

Sở Tích Vũ thở hổn hển, chờ khi cậu phản ứng lại, thân ảnh nhân ngư đã nhanh chóng bơi vào khu nước sâu, biến mất trong làn nước.

"Urian tiên sinh!" Binh lính phụ trách cho ăn vội vàng chạy tới trạm gác, mặt mang lo lắng, "Sao quần áo ngài lại bị ướt?"

"Tôi không có việc gì," Sở Tích Vũ vắt khô vạt áo, nói, "Vừa rồi không cẩn thận rơi xuống hồ nước."

"Trời ạ, vậy ngài không có bị thương chứ?" Binh lính đứ Sở Tích Vũ đi xuống trạm gác, vừa rồi chính mắt anh ta thấy đồng bạn của mình bị xé nát, hiện tại có chút nghĩ mà sợ, lẩm bẩm nói: "Thật may nhân ngư không công kích ngài, nó quả thật là mãnh thú trong nước đáng sợ nhất tôi từng gặp."

"Đúng vậy, may mắn tôi không bị thương." Sở Tích Vũ đem áo khoác khoác ở trên người mình, đi tới cửa khoang, "Tôi đi về thay quần áo đây."

Binh lính đứng ở cửa khoang nhìn theo cậu rời đi, "Được, ngài mau đi đi."

Sở Tích Vũ trở lại phòng mình, trước tiên chạy vào toilet, cậu thay quần áo ướt ra, ngồi trong bồn tắm, chân cậu nổi rõ vệt hồng.

Vảy nhân ngư vảy lạnh như băng lại thô cứng, xúc cảm nguy hiểm khiến cho cậu hiện tại còn khắc sâu nhớ kỹ.

Cậu khẽ nhếch môi đỏ, thở ra một hơi, nhắm mắt dựa vào bồn tắm.

Trong không khí vừa rồi, thân thể cậu thế nhưng không chịu khống chế mà cũng có phản ứng.

Quá kỳ quái.

......

Ban đêm, cậu ngồi trước bàn gỗ nhỏ bên cửa sổ, kiểm tra hình ảnh quay chụp được ngày hôm nay, cậu lấy băng ghi hình ra, cẩn thận khóa vào hộp gỗ của riêng mình.

Cậu cũng không buồn ngủ, thẫn thờ ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng trên mặt biển.

Trong đầu cậu không thể khống chế hiện ra thân ảnh của nhân ngư, ngũ quan đẹp đến không gì sánh được, cùng mạt ý cười lạnh lẽo.....

Cậu rụt rụt chân, khẽ thở dài.

Không biết vì sao, cậu luôn liên tưởng đến Tần Kế khi ở cạnh nhân ngư.

Bọn họ rất giống, đặc biệt là sự cố chấp đến đáng sợ kia, cơ hồ không có khác biệt gì.

Cậu cùng Tần Kế ở cạnh nhau lâu như vậy, cũng có hiểu biết nhất định về tính cách của hắn.

Sở Tích Vũ không dám nghĩ tiếp, cậu mở sổ nhật ký, cầm bút chì vẽ lên trang cuối của quyển nhật ký dày nặng một thân ảnh mơ hồ.

......

Đêm khuya, Sở Tích Vũ cũng không ngủ quá sâu, cậu cảm nhận được tàu thuỷ đang lay động kịch liệt trên mặt biển, bạn bão tố, hải đào mãnh liệt mênh mông.

Sở Tích Vũ bị rung lắc đến mức có chút quay cuồng, cậu híp mắt ngồi dậy, thấy trên cửa sổ dày đặc hạt mưa, pha lê bị hạt mưa làm cho mơ hồ, vài ánh sáng trắng thỉnh thoảng lại chiếu qua.

"Là sóng thần!"

Khi mưa to buông xuống, trong lúc hỗn độn không biết là ai đã kinh hô một tiếng, theo sau, tiếng còi cảnh báo trên tàu thuỷ cũng bị kéo vang.

Tàu thuỷ nghiêng ngả với biên độ lớn, tiếng kêu ầm ĩ cùng sự khủng hoảng tràn ngập con thuyền.

Thuyền trưởng đi đến khu phòng ở của nhiếp ảnh gia, hắn vội vàng gõ cửa phòng Sở Tích Vũ, "Urian, mau ra đây, sóng thần tới! Tệ hơn là, chúng ta chỉ sợ sắp va vào đá ngầm!"

Nhóm nhiếp ảnh gia đối với phân bộ cá mập khổng lồ là quan trọng nhất, hắn muốn bảo đảm an toàn cho nhóm người này trước tiên.

Thuyền trưởng chảy mồ hôi ướt đẫm, thiếu chút nữa muốn dùng thân thể hơn trăm cân của mình để phá cửa.

Sở Tích Vũ đứng trong phòng rung lắc cố gắng mở cửa phòng, cửa vừa mở, cậu nhìn thấy trên mặt thuyền trưởng béo tràn đầy mồ hôi mỏng, thở hổn hển, một tay đỡ cạnh khung cửa.

"Thuyền trưởng."

Thuyền trưởng kéo cánh tay Sở Tích Vũ, kéo theo cậu chạy ra bên ngoài.

"Đi, tôi để binh lính đưa các người lên thuyền nhỏ đi trước!"

Trong tiếng mưa to, tàu thuỷ lại đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn, sau đó nghiêng với biên độ ngày càng lớn.

"Rầmm!"

Tàu thuỷ đụng trúng đá ngầm.

......

Sở Tích Vũ cùng số ít người còn sống ngồi ở trên bờ cát, sau khi tàu thuỷ đụng trúng đá ngầm, có một chỗ bị đâm đến mức dập nát.

Khi bỏ tàu lại, bọn lính tử thương thảm trọng, trừ cậu ra, chỉ còn lại thuyền trưởng, Aude cùng vài binh lính.

Sự cố xảy ra thình lình, không đến vài giờ, đã khiến cho mọi thứ đều trở nên điêu tàn.

Tàu thuỷ bị bỏ lại ở bờ biển, thuyền trưởng mặt xám mày tro, đang cùng thượng cấp báo cáo tình huống.

Lần này hắn chọn dùng phương thức liên lạc qua vệ tinh, trong màn hình liên lạc màu lam, Sở Tích Vũ lại lần nữa thấy được gương mặt khó tính của thiếu tướng Frank.

"Trưởng quan, tôi hội báo như trên." Thuyền trưởng dùng đôi tay mập mạp sờ sờ mặt, hơi chút đồi bại mà lại khẩn trương, "Chúng tôi tiếp theo...... Nên làm như thế nào?"

Frank ngồi trước bàn làm việc, mày nhíu lại, "Nhân ngư thế nào, có bị thương hay không?"

"Không không," thuyền trưởng vội vàng nói, "May mắn là nó vẫn còn sống, thưa trưởng quan."

"Nắm chặt thời gian chỉnh đốn đội ngũ, tiếp tục chạy về tổng bộ," Frank nghiêm túc nói, "Cần phải bảo đảm nhân ngư an toàn."

"Trường, trưởng quan......" Sắc mặt thuyền trưởng tái nhợt, hắn tổn thất mười mấy binh lính, điều này làm cho hắn không thể không bắt đầu do dự cùng sợ hãi, hắn nói, "Tôi nhớ rõ trước kia Ryan tiên sinh từng cảnh báo chúng ta, nhân ngư là sinh vật đáng sợ nhất của biển sâu, lực lượng quỷ dị của chúng là thứ nhân loại vô pháp đánh giá. Nếu có ý đồ chọc giận nó, chúng ta sẽ phải chịu sự nguyền rủa của Tử Thần, lần này, có lẽ chính là thần phạt......"

Ryan là thầy giáo của Baldwin tiên sinh, từng là nhà nghiên cứu duy nhất một mình đi vào thế giới biển sâu thăm dò nhân ngư.

So với áp tải nhân ngư, thuyền trưởng càng hy vọng đi đến hải vực Agamemnon quay chụp rùa biển, đó là mục đích lúc ban đầu của hắn khi tới nơi này.

"Thuyền trưởng Arizona," Frank đánh gãy lời hắn nói, thần sắc lạnh lùng, "Anh hiện tại là đang lùi bước sao?"

"So với việc ngồi lo lắng với đống thông tin vỉa hè, chi bằng anh nên quy hoạch tốt việc trở về đường đi ban đầu. Chúng ta bắt giữ nhân ngư, là vì sự nghiệp vĩ đại nghiên cứu biển sâu, tìm ra mối quan hệ mật thiết giữa con người cùng sinh vật biển, đây là điều thượng đế hy vọng nhìn thấy. Thần minh sẽ chiếu cố các người."

Thuyền trưởng béo rũ đầu, lông mày tràn đầy uất ức cùng hèn nhát, hắn không dám nói thêm nữa.

Hai tay Frank giao nhau, hắn dời ánh mắt đến trên người Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ khoác một chiếc áo khoác to dày, cậu ngồi cạnh lửa trại, tóc còn có chút ướt, thân hình mảnh khảnh, đang hơi run run.

Frank hướng về Sở Tích Vũ chào hỏi, "Urian, cậu có khỏe không?"

Sở Tích Vũ nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, nhìn về màn hình phía trước mắt, "Tôi vẫn khoẻ, tiên sinh."

"Quân hạm sẽ đẩy nhanh tốc độ, mau chóng hội hợp với mọi người," Frank đánh giá khuôn mặt của Sở Tích Vũ, nói, "Urian, cậu cũng nên chiếu cố tốt bản thân."

"Được, tiên sinh, cảm ơn ngài quan tâm." Sở Tích Vũ lễ phép đáp lại.

Ánh mắt Frank nhìn cậu mang theo cảm xúc ái muội, tuy rằng cậu biết người nước ngoài tương đối phóng khoáng, nhưng cậu vẫn có chút không thích loại ánh mắt tràn đầy đánh giá của Frank.

Tiếp sau, cuộc gọi kết thúc.

Thuyền trưởng thở dài như trút được gánh nặng, trực tiếp ngã vào trên bờ cát tạm thời nghỉ ngơi.

Sau khi đội ngũ tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, thuyền trưởng mang theo số binh lính còn lại đi tu sửa tàu thuỷ.

Còn Sở Tích Vũ bị an trí đi trông coi nhân ngư.

Sở Tích Vũ nhìn về phía thuyền trưởng, "Tôi cũng có thể hỗ trợ, thuyền trưởng."

"Sóng thần có thể đột kích bất cứ khi nào, chúng tôi sẽ yêu cầu giúp đỡ," thuyền trưởng quơ quơ đầu, dùng tay béo vỗ vỗ đầu vai Sở Tích Vũ, "Đứa trẻ này, chúng ta cũng cần phải có người trông nhân ngư."

Sở Tích Vũ ở trong đội ngũ vẫn luôn được mọi người chiếu cố, sự ra đột nhiên, cậu cũng không tiện chối từ.

Cậu cẩn thận đẩy mở cửa khoang, cầm camera quay về phía hồ nước nơi xa.

Bên trong yên tĩnh, khi Sở Tích Vũ tiến đến gần, trong hồ nước rất nhanh đã hiện lên một bóng đen, rong rêu lay động, nhân ngư chậm rãi bơi gần đến mặt kính trong suốt hình vuông.

Sở Tích Vũ cùng nhân ngư đối diện, cậu đứng ở nơi xa giơ camera, chụp ảnh nhân ngư.

Đèn flash hiện lên trước mắt nhân ngư, nó nặng nề nhìn chằm chằm Sở Tích Vũ, đáy mắt so ngày hôm qua càng thêm nóng rực mơ ước.

Nó cách hồ nước pha lê trong suốt, bơi lội lộ ra đuôi dài xinh đẹp, tư thái ưu nhã, ở trong ao phất lên nước gợn, phát ra âm than nhẹ hút vào tâm hồn.

Kia như là tiếng ca cổ xưa của nhân ngư, chuyên dùng lấy lòng bạn đời.

Sở Tích Vũ bị thịnh cảnh trước mắt làm kinh diễm đến ngẩn ngơ, cậu giơ camera nhưng thậm chí đã quên ấn màn trập.

Nhân ngư lại lần nữa dừng lại trước mặt kính pha lê, hai mắt xanh lam mỹ đến mộng ảo, hắn gần sát lại mặt kính.

Sở Tích Vũ nhìn càng rõ ràng, cậu thấy dưới bụng nó có khối cơ giống như cánh tay em bé nhô lên, dần dần, trắng trợn hiển lộ ra trước mắt cậu.

Sở Tích Vũ sửng sốt, cậu tức khắc muốn thoát khỏi nơi này.

Ánh mắt nhân ngư nhìn cậu so với ngày hôm qua càng làm càn, giống như dã thú đang nhìn trộm con mồi.

Cậu vội cầm camera, hốt hoảng rời khỏi cửa khoang.

Nhân ngư nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Tích Vũ, một bàn tay to đặt lên mặt kính pha lê, đối diện với phương hướng của Sở Tích Vũ, mềm nhẹ vuốt ve.

Cổ họng nó cử động, đáy mắt tràn đầy dục cầu âm trầm.

"My...Urian."

......

Vì để trông coi nhân ngư thuận tiện hơn, cậu đổi sang một phòng quan sát ngay sát hồ nước.

Hồ nước đã bị phong toả, bên ngoài có hai lớp khóa, nhân ngư không có khả năng thoát ra được.

Sở Tích Vũ ngủ đến mức mơ hồ, ban đêm lại có mưa to, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ồn ào khiến cậu căn bản ngủ không được sâu.

Cậu mặc áo ngủ to rộng màu trắng, vừa mới nằm xuống gối đầu, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang sột sột soạt soạt.

Sở Tích Vũ vẫn chưa chú ý, cậu lại mơ mơ màng màng ngủ mất.

Trong tiếng mưa rơi tí tách, cậu bỗng dưng cảm giác được một trận ướt át lạnh lẽo, từ gương mặt cho đến tận cổ.

Cậu bị trở mình, áo trên vứt lên mặt đất.

Trong ý thức mê mang, bóng đen cao lớn bao trùm trước người cậu, cái loại cảm giác quen thuộc khiến người phát run làm Sở Tích Vũ bỗng nhiên mở mắt.

Nhân ngư chạy ra rồi ư?

Chờ tầm mắt rõ ràng, cậu không thể tin tưởng khi đối diện với đôi mắt xanh lam của nhân ngư, khoé môi nhân ngư cong lên mang theo sự lạnh lẽo.

Cơ bắp sau vai nhân ngư phập phồng, cánh tay kiện thạc.

Nó nâng tay Sở Tích Vũ lên, lưỡi dài liếm liếm lòng bàn tay cậu.

Sở Tích Vũ dự cảm không tốt, cậu muốn chạy thoát, bị nhân ngư dễ như trở bàn tay ôm vào trong lòng.

Theo sau, cánh môi cậu bị nó hôn lên, lưỡi dài duỗi vào bên trong, bá đạo không ngừng xâm chiếm cậu.

Hương u thảo phảng phất dũng mãnh xông vào cảm quan của cậu, tham lam lại cường thế hôn môi.

Chợt, năm ngón tay thon dài hữu lực của nhân ngư bóp lấy eo cậu, đầu lưỡi nó lại liếm lên cổ cậu.

Ý đồ ái muội rõ ràng.

——————
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.