Chương trước
Chương sau
Sở Tích Vũ mới vừa bước lên boong thuyền, máy truyền tin bên tai truyền đến tiếng của thuyền trưởng

——

"Các phân bộ chú ý, trong phạm vi lưới đánh cá phía Tây Nam xuất hiện một đầu cá mập khổng lồ giống đực."

"Từ video giám sát, nó tự mình bơi vào lưới đánh cá! Này quả thật là điều không tưởng, thuỷ thủ tàu cùng nhiếp ảnh gia đang có mặt tại phía Tây Nam nắm chặt thời gian thu lưới."

"Urian tiên sinh có đó không, gọi Urian tiên sinh."

Đầu vai Sở Tích Vũ cứng đờ, cậu quay đầu lại nhìn về lưới đánh cá trên mặt biển.

Chỉ qua không đến một phút, cậu kinh ngạc phát hiện, nhân ngư vốn bị lưới đánh cá cuốn lấy, giờ phút này đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng.

Mặt biển chỉ còn lại lưới đánh cá bị xé rách đến không rõ hình dạng, cùng với cá mập khổng lồ đang hấp hối giãy giụa......

Không thấy.

Sở Tích Vũ hoàn hồn, rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái, cậu giơ tay chạm vào máy truyền tin bên tai, "Urian nhận thông tin."

Cậu nhanh chóng đi vào phòng điều khiển, khống chế tay cầm trước mắt tiến hành thu lưới, trên màn hình lớn trong phòng, có thể thấy rõ ràng, một đầu cá mập khổng lồ đang bị lưới đánh cá quấn lấy, bị vớt lên đặt vào lồng kính trong suốt.

Cậu kỳ thật vẫn không lý giải được phương thức mà tổng bộ chọn dùng để hoàn thành phim tài liệu về sinh vật.

Bởi vì khó có thể truy tìm tung tích sinh vật biển sâu, vì nghiên cứu cùng truy tung chúng nó, nên đã bắt trói chúng nó vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu, không ít động vật biển sâu bởi vậy mà có cái chết thê thảm.

Trong thẻ nhớ của cameras vẫn như cũ không có thân ảnh nhân ngư, nó giống như một mảnh bọt nước có thể thấy nhưng không thể chạm vào, vô luận nhân loại dùng thủ đoạn nào, đều không thể quay chụp được.

Nó phảng phất là tồn tại nằm ngoài thiên địa.

Sở Tích Vũ xem lại đoạn video quay lại cảnh vừa rồi hai lần, trong cameras chỉ xuất hiện hình ảnh cậu cầm gậy đang nhấc lưới đánh cá lên, mà không xuất hiện nhân ngư vốn nên bị lưới đánh cá quấn lấy.

Dù đã dự liệu trước, cậu vẫn cảm thấy thực thần kỳ.

Thuyền trưởng cùng thủy thủ vội vàng chạy tới.

Aude ghé vào trước lồng kính cẩn thận xem xét cá mập khổng lồ, mãn nhãn đều là kích động, "Ôi ôi... Nó thật sự còn sống!"

Thủy thủ cùng bọn lính cũng sôi nổi vây chung quanh, kinh ngạc cảm thán.

Thuyền trưởng dùng tay béo vỗ vỗ đầu vai Sở Tích Vũ, trong giọng nói mang theo ý ngợi khen, "Làm không tồi, Urian, may mắn cậu ở chỗ này, nếu không chúng ta lại bỏ lỡ cơ hội bắt được cá mập khổng lồ."

"Xem ra phương hướng chúng ta lựa chọn là chính xác!" Aude dùng bàn tay sờ sờ vây cá, "Tiếp tục đi tiếp, nói không chừng có thể tìm được bầy đàn của cá mập khổng lồ."

"Nói không sai." Thuyền trưởng cười gật đầu, bọn họ bôn ba trăm ngày qua,  sự nghiệp quay chụp rốt cuộc có đột phá mang tính tiến triển, điều này làm cho hắn rất là vui sướng.

Hắn nhìn về phía phó quan bên cạnh, "Thông báo với người điều khiển, đẩy nhanh tốc độ, chúng ta phải là người tìm được trước tiên."

Phó quan cúi đầu, "Vâng, thuyền trưởng."

Phương hướng của bọn họ đã lệch khỏi quỹ đạo tổng bộ đưa ra, cách tổng bộ gần 800 hải lý, lại đi tiếp về phía trước sẽ thoát khỏi phạm vi thăm dò của hệ thống.

Họ không nghĩ tới, hành động lơ đãng của nhân ngư, thế nhưng sẽ làm tàu thuỷ lệch khỏi quỹ đạo đã vạch ra, cũng khiến cho bọn họ đi tới lưu vực hẻo lánh không biết rõ.

Sở Tích Vũ rất muốn nhắc nhở bọn họ sự tình không phải giống như họ tưởng, nhưng nếu cậu nói, chẳng khác nào bại lộ sự tồn tại của nhân ngư.

Cậu do dự mãi, vẫn không thể mở miệng.

Thuyền trưởng: "Mau đem nó mang về phòng thí nghiệm."

"Rõ."

Thuyền trưởng cũng đi về phía phòng thí nghiệm, hắn muốn ở bên giám sát. Hắn cười đến đuôi mắt tràn đầy nếp gấp, thể trọng đại khái 250 cân (=125kg),giờ phút này đi đường vẫn nhịn không được nhảy bước lên, vẻ trưởng giả uy nghiêm đã có chút rạn nứt.

Thuyền trưởng vốn cũng từng là thủy thủ, ham thích với việc quay chụp sinh vật, làm trung úy vài chục năm, sau được tổng bộ đề bạt, mới được tuyển cử làm thuyền trưởng thuyền tìm kiếm cá mập khổng lồ.

Aude đi bên cạnh Sở Tích Vũ, cười vỗ vỗ đầu vai cậu, hắn cũng rất cao hứng, "Tiểu ngốc ngếch, vận khí mấy ngày nay của cậu tốt thật, xem ra người được thượng đế quan tâm sẽ vẫn luôn được chiếu cố."

"Không phải, chỉ là vừa khéo mà thôi." Sở Tích Vũ có chút sầu lo, cậu về tới phòng trong tàu thuỷ.

Nhân ngư trường kỳ du đãng bên cạnh tàu thuỷ, rất dễ bị thủy thủ tuần tra phát hiện, tuy rằng cậu biết nhân ngư có sức mạnh đáng sợ, nhưng tham lam cùng dục vọng của nhân loại vốn là không để biết rõ.

Cậu thưởng thức hết thảy đồ vật đẹp, cho nên cứ việc nhân ngư luôn làm một ít sự tình kỳ quái với cậu, cậu vẫn không hy vọng nhân ngư vốn là tồn tại mỹ lệ đến mức tận cùng như vậy lại bị nhân loại tàn phá.

Bị nhốt vào phòng thí nghiệm không thấy ánh mặt trời.

......

Phòng cậu ở phía trên hướng Tây Nam của tàu thủy, bởi vậy cậu không lo lắng sẽ giống lần trước, bị nhân ngư quấn lấy.

Ban đêm, cậu mới vừa vào giấc, sự tình cậu lo lắng vẫn xảy ra.

Còi cảnh báo trên tàu thuỷ kêu vang inh ỏi, nháy mắt kinh động mọi người.

Máy truyền tin một lần lại một lần truyền đến thông báo của thuyền trưởng, "Ở sườn tàu phía Tây Nam có nhân ngư lui tới! Phía Tây Nam có nhân ngư lui tới!"

"Thủy thủ đang nghỉ ngơi lập tức đi đến phía Tây Nam trợ giúp, thuỷ thủ đang nghỉ ngơi......"

Sở Tích Vũ thoáng chốc ngồi dậy, thân thể so với tự hỏi làm ra phản ứng nhanh hơn, bước nhanh về phía boong tàu phát hiện nhân ngư.

Cậu đứng phía sau đám người, mắt thấy bọn thủy thủ dùng lưới sắt vớt nhân ngư lên.

Cửa lồng sắt vỡ lộ ra vây cá sắc bén của nhân ngư, thân hình nó thon dài, đuôi dài tràn đầy vảy nhỏ, phía sau lưng có một vết thương lớn, giờ phút này đang không ngừng chảy ra máu tanh nồng.

Nhân ngư nheo mắt, ánh mắt phảng phất vẫn luôn đặt trên người Sở Tích Vũ. Nó bị tiêm ba mũi thuốc mê, bọn thủy thủ mới miễn cưỡng hợp lực vớt nó lên.

Thuyền trưởng cũng bị doạ sợ không nhẹ, hắn vội vội vàng vàng, đến mũ đội cũng bị lệch, trong sự kinh ngạc chỉ huy bọn thủy thủ cẩn thận dời nhân ngư vào khoang nước ngầm của tàu thuỷ.

Nơi đó có một hồ nước hình vuông trong suốt rất lớn, chuyên dùng để an trí nhân ngư trân quý lại đáng sợ này là thích hợp nhất.

Sở Tích Vũ đi theo bọn thủy thủ đi đến hồ nước, thấy toàn bộ quá trình bọn họ đặt nhân ngư vào trong nước.

Mà nhân ngư sau khi được đưa vào trong nước, bọt sóng cùng sóng nước kịch liệt tan đi, nhân ngư thế nhưng nhanh chóng ẩn sâu vào rong rêu phía dưới hồ nước.

Điều này cùng với trạng thái hơi thở thoi thóp vừa rồi của nó có chút không hợp.

Nhưng này đó thuyền trưởng cũng không để ý.

Hắn nhìn hồ nước hồi lâu, mới lau mồ hôi mỏng, xoay người hướng về phòng thông báo tới tổng bộ.

Tổng bộ rất nhanh đã nhận được thông báo, Sở Tích Vũ đứng bên người thuyền trưởng, cậu nghe rất rõ ràng, người nói chuyện hình như là thiếu tướng Frank, ngữ khí của hắn trước sau như một rất khó nghe.

"Các người hiện tại ở nơi nào?"

Thuyền trưởng nhìn mắt Sở Tích Vũ, thanh âm ngày càng thiếu tự tin, "Ở...... cách hải vực chính hơn trăm hải lý, thưa trưởng quan."

"Ngu xuẩn."

Sở Tích Vũ lần đầu tiên nghe Frank mắng chửi người, cậu sờ sờ cái mũi.

"Các người đã đến gần hải vực chưa được khám phá, đi thêm chút nữa sẽ mất liên lạc tổng bộ, vì sao không đi theo lộ tuyến tổng bộ đưa ra hả?" Ngữ khí Frank mang theo bực bội, hắn lại nói, "Hiện tại nhanh điều chỉnh cung đường, quân hạm A- số 001 sẽ đến hội hợp cùng mọi người."

Thuyền trưởng béo nuốt nước bọt, vội nói: "Vâng, trưởng quan."

"Mặt khác, tạm thời gác lại nhiệm vụ quay chụp của các người, đặt trọng tâm  chú ý nhân ngư." Frank nghiêm túc nói, "Tôi hy vọng, khi gặp mặt, thứ tôi nhìn thấy sẽ là nhân ngư đang tồn tại."

Thuyền trưởng cuống quít đáp: "Vâng, tôi nhất định không cô phụ kỳ vọng của ngài."

......

Đám người tan đi, chỉ để lại Sở Tích Vũ cùng vài binh lính canh gác, cùng với vài nhà sinh vật học.

Nhà sinh vật học quan sát nhân ngư trong ao, thử dùng rất nhiều loại camera vẫn không thể quay chụp được hình ảnh của nhân ngư.

"Tôi giống như đang nằm mơ......"

Một nhà sinh vật học khác phụ họa, "Tôi cũng mơ giống anh, hiện tượng này đã không thể dùng khoa học giải thích. Hy vọng Baldwin tiên sinh có thể sớm đến đây, có lẽ ông ấy có thể giải thích chuyện này."

Sở Tích Vũ nhìn camera, đột nhiên ánh mắt run lên.

Cậu nhớ rõ lần trước, nhân ngư đã xuất hiện trong ống kính của cậu.

......

Đêm khuya hôm sau.

Sở Tích Vũ một mình đi vào khoang nước ngầm, cậu cầm camera của mình, dưới sự chỉ dẫn của binh lính đi tới trạm quan sát bằng kim loại.

Phía dưới trạm quan sát là hồ nước trong suốt hình vuông, Sở Tích Vũ mơ hồ có thể thấy rõ một chút thân ảnh của nhân ngư.

Bên cạnh binh lính phía sau là một thùng cá mới đánh bắt, hắn hẳn là người cung cấp thức ăn cho nhân ngư, nhưng xem động tác, hắn rất sợ hãi.

Sở Tích Vũ hỏi: "Làm sao vậy? Người đi cùng anh đâu?"

"Urian tiên sinh, hắn......" Thần sắc binh lính hoảng loạn, nhìn một mảng đỏ hồng trong hồ nước, run giọng nói, "Hắn vừa rồi cố ý tới gần mép bồn nước, muốn dùng bè gỗ khiêu khích nhân ngư, đã bị nhân ngư xé...... xé nát."

Sở Tích Vũ nghe thấy mà sợ.

Tuy rằng bề ngoài nhân ngư tinh xảo xuất chúng, nhưng dù sao cũng là mãnh thú biển sâu, khiêu khích nhân ngư là hành vi ngu xuẩn nhất.

"Tôi nghĩ...... tôi muốn đi toilet." Binh lính sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hắn ấp úng chạy xuống khỏi trạm quan sát bằng kim loại.

Sở Tích Vũ nhìn phương hướng hắn rời đi, cẩn thận đến gần ven miệng hồ.

Giờ phút này trong trạm quan sát chỉ có một mình cậu, cậu muốn chứng thực suy nghĩ ngày hôm qua.

Vì tránh cho có người phát hiện, cậu tạm thời khoá cửa khoang lại.

Cậu giơ camera, ngắm ống kính về phía bóng đen trong nước.

Hình ảnh trong camera dần dần phóng đại, nhân ngư tựa hồ cảm nhận được cậu đến thăm, nhanh chóng bơi ra ——

Khuôn mặt tinh xảo thâm thúy xuất hiện trên màn ảnh.

Sở Tích Vũ cả kinh, cậu có thể chụp được nhân ngư.

Chỉ cậu có thể chụp được nhân ngư.

Nhân ngư ưu nhã nhanh chóng bơi đến, trồi lên mặt nước, mang theo cảm giác áp bách đến gần miệng hồ.

"Urian......" Nhân ngư thẳng lăng lăng nhìn Sở Tích Vũ, trong giọng nói mang theo thấp thấp u oán, tựa hồ là đang trách cậu một ngày rồi chưa đến thăm nó.

Sở Tích Vũ lần này học được cẩn thận, cậu giơ camera đi đến một góc khác, nhân cơ hội này quay chụp thêm vài đoạn video về nhân ngư.

Nhân ngư nhìn camera trong tay Sở Tích Vũ, trong ánh mắt mang theo khó hiểu, hắn đong đưa vây cá bén nhọn hữu lực, bơi trên mặt nước.

Hắn bơi trong nước vài vòng, để Sở Tích Vũ quay chụp vài đoạn video, sau đó lại lặng yên bơi vào trong nước sâu, biến mất trong tầm nhìn của Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ lúc này mới dừng lại, ngược lại bắt đầu xem xét video mình quay được.

Hình ảnh trong video rất rõ ràng, nhân ngư đong đưa đuôi dài, vang lên âm thanh khuấy động dòng nước, vảy cá rất nhỏ nhưng màu sắc tươi đẹp dưới ánh đèn có vẻ càng bắt mắt.

Sở Tích Vũ cúi đầu xem nghiêm túc.

Cậu rất vừa lòng với video mình quay được, cẩn thận lưu lại video vào thẻ riêng, cậu không định công khai với bên ngoài.

Đang lúc cậu cẩn thận cất camera, vừa quay đầu lại, bỗng dưng phát hiện trong hồ nước có một thân ảnh đang nhanh chóng bơi qua.

Nhân ngư đã lặng yên từ một đầu khác của hồ nước bơi sang bên này.

Tại miệng hồ, hắn híp mắt lại, con ngươi mang theo ý cười.

Dưới ánh nhìn hốt hoảng của Sở Tích Vũ, nó nhoài nửa thân mình lên, một tay chống trên lan can cạnh hồ, dễ như trở bàn tay đứng thẳng thân hình.

Sở Tích Vũ bị bất thình lình tới gần sợ tới mức ngồi ở trên mặt đất, nhân ngư dùng đuôi cá làm trọng tâm ở trong nước chống đỡ, này quả thực khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Nhân ngư cúi người, thân hình cao lớn bao phủ trước người cậu, mắt cá chân cậu bị nhân ngư nắm lấy.

Sở Tích Vũ nháy mắt rối loạn trận tuyến.

Lại tới ——!

Chỉ nghe "Tùm" một tiếng.

Cậu bị nhân ngư kéo vào hồ nước, cậu đứng bên cạnh hồ, khi giãy giụa vô ý dẫm lên vây cá ướt át của nhân ngư.

Theo sau, cậu cảm nhận được một trận xúc cảm nóng rực.

Nhân ngư đong đưa đuôi dài, như mãng xà quấn lấy hai chân cậu gắt gao.

Sở Tích Vũ lần này rất hoảng loạn, cậu cảm giác được nhân ngư có chút khác thường, nó như đang thị sát lãnh địa ngửi ngửi bên cổ Sở Tích Vũ, tròng mắt xanh thẳm âm trầm.

Mà càng quan trọng hơn là.

Cậu không biết bơi lội, chỉ có thể dựa sát vào nhân ngư, này cũng gián tiếp tiện lợi hơn cho nhân ngư, cậu đang ngồi trên đuôi dài của nhân ngư.

Nhân ngư giờ phút này đang đong đưa đuôi cá, nhìn chằm chằm bụng dưới của Sở Tích Vũ, trong đôi mắt âm trầm mang theo ý vị mơ ước.

Đó là một ánh mắt đói khát, lại hàm chứa tham lam cùng dục vọng......

Miệng vết thương phía sau lưng nhân ngư đã khép lại, vết sẹo cũng tìm không thấy, lực tay rất lớn, cánh tay kiện thạc, giờ phút này nó không giống như là một tù binh, thản nhiên lại bình tĩnh làm người mạc danh lạnh gáy.

Đầu Sở Tích Vũ nóng lên, trong đầu cậu quanh quẩn lời Baldwin tiên sinh.

"Nhân ngư giống đực sẽ rất cố chấp đối với bạn đời, đặc biệt là trong kỳ động dục, chúng nó sẽ không từ thủ đoạn để theo đuổi bạn đời."

"Có nhân ngư quá mức cố chấp, sẽ lựa chọn mạnh mẽ chiếm hữu."

Mà giờ phút này, nó đang biểu hiện ý đồ này rất rõ ràng.

——————-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.