“Em và con đừng nói giúp...”
La Mẫn Tuyên cắt ngang lời La Bình: “Tôi đi!”
Cô lau sạch nước mắt, bình thản xách hành lí đã bị ném ngổn ngang phía cửa. Quản gia đau lòng cho cô, muốn xách phụ, thấy vẻ mặt La Bình âm trầm nên rụt tay lại.
Phận chủ tớ như ông cũng rất khó xử. Từ ngày ông chủ dẫn hai người kia về nhà, hai từ yên ổn đối với La gia mà nói là điều xa sỉ. Rất nhiều người giúp việc làm lâu năm đều bị hai mẹ con này đuổi đi rồi đưa người mình vào, tỏ vẻ hống hách như nữ chủ nhân thật sự của La gia.
Còn La Bình thì giống như bị bỏ bùa, vô lí không chịu nổi.
La Mẫn Tuyên cười nhìn ông, sau đó quay đầu lại nói với La Bình: “La Bình, ông nhớ cho kĩ. Kể từ hôm nay La Mẫn Tuyên tôi cùng ông cắt đứt quan hệ cha con. Ông muốn cưới ai, muốn xem ai là con thì tùy ông. Chỉ mong sau này ông đừng hối hận.”
Cô nhìn sang Châu Sơ Ly nói tiếp: “Nghe nói cô học xong cấp 2 đã nghỉ rồi, giờ đang làm diễn viên hả? Học hành không đến nơi đến chốn lại có một người mẹ vô liêm sỉ thảo nào tôi đứng gần cô liền ngửi thấy cái mùi thấp kém, nghèo hèn nồng nặc.”
“Chị...” Châu Sơ Ly tức đến đỏ mắt.
La Mẫn Tuyên khinh thường: “Đừng gọi tôi là chị. Cô mà xứng sao? Con công thì phải ra con công mà con phượng phải ra con phượng. Trời đất, xem này, tôi quên mất loại như cô gà chó còn không bằng nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phan-hon-nhan-to-tong-dung-tuong-bo/278889/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.