Lúc Nhan Nhan đến nơi đã thấy Lạc Xuất Vân đang thu dọn đồ đạc, Lạc Vu Sơn thấy y thì rất ngạc nhiên: “Tần Sâm Mộc thả anh ra đây cơ à?”
Nhan Nhan ngồi trên chiếc ghế sô pha dài 2m, uể oải châm một điếu thuốc: “Lão ta quản tôi thế nào được.”
Lạc Vu Sơn từ chối cho ý kiến nhẹ gật đầu.
Nhan Nhan nhìn Thôi Tử Tử và Lạc Xuất Vân đang gói ghém đồ đạc ngoài hiên, híp mắt hỏi: “Cậu không nói với anh hai rằng đây là biệt thự cậu mua ở thành phố A à?”
Lạc Vu Sơn cười ranh mãnh: “Tôi thích anh ấy chăm tôi hơn.”
Nhan Nhan chửi thề một tiếng: “Đệt, biến thái……”
Lạc Vu Sơn không phản bác, một lát sau mới chậm rãi nói: “Anh hai không thích chỗ này, nơi anh ấy thích nhất là vùng nông thôn ở thành phố S. Nếu biết tôi có sản nghiệp ở đây thì anh ấy sẽ không thoải mái, thảo nào cũng tiếc của muốn ở lại đây với tôi, mà tôi lại không muốn anh tủi thân.
Nhan Nhan nhìn hắn một cái, buồn tẻ hút thuốc.
Lạc Vu Sơn liếc y: “Còn anh thì sao? Tần Sâm Mộc đối xử với anh chưa đủ tốt hay gì?”
Nhan Nhan nghiến răng nghiến lợi: “Con mắt nào của cậu thấy lão đối xử tốt với tôi hả?!”
Lạc Vu Sơn dửng dưng nói: “Cả hai con mắt đều thấy.”
Nhan Nhan bĩu môi, bày ra bộ dáng lưu manh tựa vào sô pha: “Ông đây yêu tên nào thì sẽ để tên đó khổ sở đến chết, làm sao, mình hích thế đấy?”
Lạc Vu Sơn giật giật khóe miệng: “Sao xấu tính vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/831372/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.